Đà lạt - Từ Phan rang
Đưa
bài này nên cho đủ bộ sậu những tuyến đường lên Đà Lạt, nhưng nói thiệt
là khuyên các bạn đừng đi đường này. Đẹp thì đẹp nhưng mà nhiều nguy
hiểm, cộng thêm đường sá Việt Nam sửa lui sửa tới cũng hết ổ gà tới ổ
trâu ổ voi. Vậy nếu như bạn không có một sức khỏe bền bỉ, một tinh thần
hưng phấn, một em xe mạnh mẻ thì coi như đọc để ... đọc cho vui thôi.
Đà Lạt - Phan Rang: Đây là con đường có từ trước 1975 đi từ Đà Lạt xuống Đơn dương (đi theo Quốc lộ 20 qua đèo Dran làm từ thời Pháp hoặc đi qua đèo Prenn đến ngã ba Phi Nôm thì rẽ theo Quốc lộ 27 làm thời Mỹ để đi Đơn dương), sau đó qua đèo Ngoạn Mục (còn gọi là đèo Sông Pha) để xuống Phan Rang (khoảng gần 120 Km).
Khởi đầu từ Phan Rang, Quốc lộ 1A, có bảng chỉ dẫn đường đi Đà Lạt, theo QL 27
Trên tuyến đường này, chúng ta phải vượt qua đèo Ngoạn Mục mà đỉnh cao của nó và cũng là ranh giới giữa 2 tỉnh Ninh Thuận - Lâm Đồng là giao điểm Eo Gió.
Eo Gió trên đỉnh đèo Krôngpha chỉ là một khe núi rộng chừng 20m nhiều gió luồn qua mát lạnh, là mốc “ranh giới” đánh dấu chấm hết cho khí hậu nóng khô đồng bằng Phan Rang. Khí hậu dịu mát và khung cảnh đầy hoa vùng Đơn Dương (Lâm Đồng) vẽ nên bức tranh mùa xuân tuyệt diệu.
Đèo dài 18,5 km, có độ dốc trung bình trên 9 độ. Do vậy đây cũng là đèo có độ dốc lớn nhất ở các tỉnh phía Nam. Đèo Ngoạn Mục là một trong những đường đèo hùng vĩ và đẹp nhất Việt Nam. Đúng như tên gọi, cảnh đèo Ngoạn Mục uốn lượn ngoằn ngoèo, nhiều khúc quanh co hiểm trở băng qua núi cao vực cả. Cảnh vật hoang sơ hùng vĩ mà đẹp như tranh vẽ, vừa thanh thoát lãng mạn, khiến lòng du khách không khỏi lâng lâng ngất ngây choáng ngợp.
Đèo Ngoạn Mục hấp dẫn du khách với cảnh sắc thay đổi liên tục theo thời gian và không gian. Lên Ngoạn Mục vào buổi sáng bằng xe gắn máy, du khách dễ bị choáng ngợp bởi những cụm mây mịt mù. Lên Ngoạn Mục những chiều đông, có thể đứng ở vực cao ngắm ra khoảng rừng những vách đồi trước mặt, thấy những mảng rừng đổi màu lá xanh, lá đỏ. Lên đèo Ngoạn Mục vào những đêm trăng sáng, dễ nhận ra một không gian ảo huyền giữa bao la núi rừng.
Với địa thế khá hiểm trở, Đèo Ngoạn Mục trở thành đoạn đường thú vị cho một tour bằng xe đạp, xe gắn máy trên đường từ phố núi Đà Lạt xuôi về duyên hải Phan Rang.
Khu bảo tồn thiên nhiên Đèo Ngoạn Mục thuộc xã Lâm Sơn, huyện Ninh Sơn, tỉnh Ninh Thuận, nằm ở sườn dốc hướng về phía Đông, trong khu vực chuyển tiếp giữa đồng bằng ven biển Nam Trung Bộ và cao nguyên Đà Lạt. Vào những ngày đẹp trời, từ nơi đây người ta có thể nhìn thấy biển Đông.
Đường ống thủy điện Đa Nhim xa xa
Xe chạy dưới đường ống
Cùng nằm trên con đường từ Phan Rang lên Đà Lạt, Một hồ nước trong xanh được hình thành từ công trình thủy điện Đa Nhim và một ngọn đèo uốn lượn nằm trong khu vực chuyển tiếp giữa đồng bằng ven biển Nam Trung Bộ với cao nguyên Đà Lạt hòa quện, kết hợp hài hòa với nhau tạo thành một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Bức tranh đó có đủ các non, nước, mây, trời, cỏ, cây, hoa, lá.
Hồ Đa Nhim có diện tích khoảng 9,7km2, là một công trình độc đáo của Đông Nam Á do người Nhật thiết kế. Từ xa xa cách gần cả mấy cây số, nhìn về hồ du khách có thể nhìn thấy hai đường ống rất lớn chạy song song nhau, dài khoảng gần 2km để dẫn nước từ trên núi xuống nhà máy nằm dưới chân đèo. Con đập thẳng tắp ngăn đôi bình nguyên Đơn Dương nối hai sườn núi dài 1.460m, cao sừng sững 38m, đáy rộng 180m, đỉnh còn 6m, tích nước từ hai sông Đa Nhim và Kronglet hòa vào càng khiến cho khung cảnh thêm ngoạn mục. Dưới đáy hồ là một đường hầm thủy áp dài tới 5km, rộng 3,5km chạy xuyên qua lòng núi đá graint đưa nước sông Đa Nhim từ sườn đông về sườn tây đến đầu dốc Eo Gió.
Tới đây tôi phân vân quá. Không biết nên viết về hướng nào. Vì cả 2 đều về Đà lạt, và cả 2 cùng đẹp hết hihi.
1. Thác Hang Cọp
Tuyến
đường sắt răng cưa Tháp Chàm - Đà Lạt được lập dự án và xây dựng vào
năm 1901, hoàn thành đưa vào khai thác vào năm 1932. Tuyến đường sắt này
có chiều dài tổng cộng 84km, trong đó có tới 14km đường răng cưa để lên
2 con đèo KrôngPha và Dran; đi qua 5 hầm chui, trong đó hầm dài nhất đi
qua đoạn từ ga Trạm Hành đến Cầu Đất dài 600m; 46 cầu qua vực, suối và
14 ga.
Hiện nay dấu tích của tuyến đường sắt "vàng son" này chỉ còn lại 7km từ ga Đà Lạt đến Trại Mát để phục vụ du lịch.
Tới đây, thương nhớ Đà Lạt cổ quá mà phải thêm đoạn lạc đề này - Cảm ơn bạn Sakuraluu của trang Daumaytoaxe đã tìm được và cung cấp tài liệu.
Đà Lạt - Phan Rang: Đây là con đường có từ trước 1975 đi từ Đà Lạt xuống Đơn dương (đi theo Quốc lộ 20 qua đèo Dran làm từ thời Pháp hoặc đi qua đèo Prenn đến ngã ba Phi Nôm thì rẽ theo Quốc lộ 27 làm thời Mỹ để đi Đơn dương), sau đó qua đèo Ngoạn Mục (còn gọi là đèo Sông Pha) để xuống Phan Rang (khoảng gần 120 Km).
Khởi đầu từ Phan Rang, Quốc lộ 1A, có bảng chỉ dẫn đường đi Đà Lạt, theo QL 27
Khởi đầu từ Phan Rang, Quốc lộ 1A, có bảng chỉ dẫn đường đi Đà Lạt, theo QL 27. Bắt đầu QL 27 chừng 5km tới ngã tư này :
Nhìn xa xa là thấy:
5km thì tới chùa :
Tên thường gọi:
Chùa Thiền Lâm
Chùa tọa lạc ở thôn Đắc Nhơn, xã Nhơn Sơn, huyện Ninh Sơn, tỉnh Ninh Thuận, nằm cạnh đường từ Phan Rang đi Đà Lạt, cách Phan Rang khoảng 10km. . Chùa thuộc hệ phái Bắc tông.
Thiền sư Đức Tạng (quê ở Phú Yên) khai sơn chùa vào khoảng giữa thế kỷ XIX. Chùa được vua Bảo Đại ban tấm biển “Sắc tứ Thiền Lâm Tự”. Kiến trúc chùa hiện nay do Hòa thượng Thích Huyền Tân cho trùng kiến vào năm 1959. Ở điện Phật còn một số tượng cổ bằng đồng, đất nung.
Thêm 25 km tới Ninh Sơn có cái ngã ba quẹo phải đi Bác Ái ra lại QL 1A giáp ranh Ninh thuận – Khánh hòa (giữa đường này lại có ngã ba quẹo lên núi đi thác Tà gụ, Tô hạp, huyện Khánh sơn, Khánh hòa, trổ xuống ngay Ba ngòi – Cam ranh).
Thêm 25 km tới Ninh Sơn có cái ngã ba quẹo phải đi Bác Ái ra lại QL 1A giáp ranh Ninh thuận – Khánh hòa (giữa đường này lại có ngã ba quẹo lên núi đi thác Tà gụ, Tô hạp, huyện Khánh sơn, Khánh hòa, trổ xuống ngay Ba ngòi – Cam ranh).
Trên tuyến đường này, chúng ta phải vượt qua đèo Ngoạn Mục mà đỉnh cao của nó và cũng là ranh giới giữa 2 tỉnh Ninh Thuận - Lâm Đồng là giao điểm Eo Gió.
Eo Gió trên đỉnh đèo Krôngpha chỉ là một khe núi rộng chừng 20m nhiều gió luồn qua mát lạnh, là mốc “ranh giới” đánh dấu chấm hết cho khí hậu nóng khô đồng bằng Phan Rang. Khí hậu dịu mát và khung cảnh đầy hoa vùng Đơn Dương (Lâm Đồng) vẽ nên bức tranh mùa xuân tuyệt diệu.
Đèo Ngoạn Mục hay còn gọi là đèo Krông Pha ( một địa danh của người Chăm) người Việt đọc là Sông Pha , người Pháp gọi là Belle Vue ( Ngoạn Mục ) là một trong những đèo đẹp nhất Việt Nam thuộc huyện Ninh Sơn tỉnh Ninh Thuận, nối thung lũng Ninh Sơn với cao nguyên Lang Biang ,dài khoảng 18km.
Con đường quanh co gấp khúc liên tục có 4 đoạn cua khuỷu tay rất gấp, uốn lượn mềm mại qua những đồi núi, sườn đồi lớn nhỏ khác nhau tạo hình vòng sóng, tạo nên những tầng đường mà nếu có dịp dừng chân trên đỉnh nhìn xuống, dễ thấy vẻ quyến rũ lãng mạn lẫn hùng vĩ của nó (mà cũng dễ lạnh gáy lắm a). Từ trên đèo nhìn xuống thấy bờ vực dốc đứng, sâu thẳm, lấp ló qua những rặng thông là con đường ngoằn ngoèo khúc khuỷu với những chiếc ô tô nhỏ xíu chậm chạp đang bò lên hay xuống.Đèo dài 18,5 km, có độ dốc trung bình trên 9 độ. Do vậy đây cũng là đèo có độ dốc lớn nhất ở các tỉnh phía Nam. Đèo Ngoạn Mục là một trong những đường đèo hùng vĩ và đẹp nhất Việt Nam. Đúng như tên gọi, cảnh đèo Ngoạn Mục uốn lượn ngoằn ngoèo, nhiều khúc quanh co hiểm trở băng qua núi cao vực cả. Cảnh vật hoang sơ hùng vĩ mà đẹp như tranh vẽ, vừa thanh thoát lãng mạn, khiến lòng du khách không khỏi lâng lâng ngất ngây choáng ngợp.
Đèo Ngoạn Mục hấp dẫn du khách với cảnh sắc thay đổi liên tục theo thời gian và không gian. Lên Ngoạn Mục vào buổi sáng bằng xe gắn máy, du khách dễ bị choáng ngợp bởi những cụm mây mịt mù. Lên Ngoạn Mục những chiều đông, có thể đứng ở vực cao ngắm ra khoảng rừng những vách đồi trước mặt, thấy những mảng rừng đổi màu lá xanh, lá đỏ. Lên đèo Ngoạn Mục vào những đêm trăng sáng, dễ nhận ra một không gian ảo huyền giữa bao la núi rừng.
Với địa thế khá hiểm trở, Đèo Ngoạn Mục trở thành đoạn đường thú vị cho một tour bằng xe đạp, xe gắn máy trên đường từ phố núi Đà Lạt xuôi về duyên hải Phan Rang.
Khu bảo tồn thiên nhiên Đèo Ngoạn Mục thuộc xã Lâm Sơn, huyện Ninh Sơn, tỉnh Ninh Thuận, nằm ở sườn dốc hướng về phía Đông, trong khu vực chuyển tiếp giữa đồng bằng ven biển Nam Trung Bộ và cao nguyên Đà Lạt. Vào những ngày đẹp trời, từ nơi đây người ta có thể nhìn thấy biển Đông.
Đường ống thủy điện Đa Nhim xa xa
Xe chạy dưới đường ống
Cùng nằm trên con đường từ Phan Rang lên Đà Lạt, Một hồ nước trong xanh được hình thành từ công trình thủy điện Đa Nhim và một ngọn đèo uốn lượn nằm trong khu vực chuyển tiếp giữa đồng bằng ven biển Nam Trung Bộ với cao nguyên Đà Lạt hòa quện, kết hợp hài hòa với nhau tạo thành một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Bức tranh đó có đủ các non, nước, mây, trời, cỏ, cây, hoa, lá.
Hồ Đa Nhim có diện tích khoảng 9,7km2, là một công trình độc đáo của Đông Nam Á do người Nhật thiết kế. Từ xa xa cách gần cả mấy cây số, nhìn về hồ du khách có thể nhìn thấy hai đường ống rất lớn chạy song song nhau, dài khoảng gần 2km để dẫn nước từ trên núi xuống nhà máy nằm dưới chân đèo. Con đập thẳng tắp ngăn đôi bình nguyên Đơn Dương nối hai sườn núi dài 1.460m, cao sừng sững 38m, đáy rộng 180m, đỉnh còn 6m, tích nước từ hai sông Đa Nhim và Kronglet hòa vào càng khiến cho khung cảnh thêm ngoạn mục. Dưới đáy hồ là một đường hầm thủy áp dài tới 5km, rộng 3,5km chạy xuyên qua lòng núi đá graint đưa nước sông Đa Nhim từ sườn đông về sườn tây đến đầu dốc Eo Gió.
Đến ngã ba Đơn dương
Ngã
3 này 1 nhánh rẽ phải vào đèo D’ran để tới Dalat, rẽ trái vào thị trấn
Đơn Dương. Còn lại sẽ đi ra ngã ba Phinom để giáp với QL 20 về Đà Lạt
Tới đây tôi phân vân quá. Không biết nên viết về hướng nào. Vì cả 2 đều về Đà lạt, và cả 2 cùng đẹp hết hihi.
Đành phải viết cả 2, bắt đầu viết theo đường đèo Dran rồi sẽ tiếp tục đường Phinom
Đường Dran: Thác hang cọp. Trại mát, chùa Linh Phước. ga Đà Lạt
1. Thác Hang Cọp
Nằm hút sâu trong vùng Xuân Thọ hẻo lánh của huyện Đơn Dương – thành phố Đà Lạt, Thác Cọp từ lâu được xem là điểm đến du lịch hấp dẫn nhưng cũng rất nguy hiểm của vùng Nam Tây Nguyên.
con dốc ngày mưa khá trơn trượt, mức độ nguy hiểm đến rợn người. Thác Hang Cọp đón chào du khách trong tiếng thác ầm ầm vang vọng.
Theo truyền thuyết kể lại, thác Hang Cọp xưa kia được coi là lãnh địa, là vùng đất của “chúa tể sơn lâm” và người Cill (người bản địa xưa kia – người K’ho) rất sợ vào vùng đất này. Thấy người dân trong buôn làng mình đã khổ, lại thêm nỗi sợ cọp mỗi khi đi rẫy, một chàng trai đã cầm nỏ theo dấu vết đi tìm cọp. Khi đến dòng thác, chàng bèn bắn mũi tên từ bên kia dòng thác vào chỗ cọp nằm, mũi tên trúng chân cọp, làm “chúa tể sơn lâm” sợ bỏ chạy vào rừng, không dám về buôn làng phá quấy bà con nữa. Dòng thác hùng mạnh từ đó có tên Thác Hang Cọp.
Sở dĩ nơi đây được mang tên là thác hang Cọp là bởi vì: từ trên đồi cao du khách có thể nhìn thấy bức tượng hình con cọp cao 5m, dài 10m trên một gò đất rộng. Ngoài tên gọi thác hang Cọp được sử dụng bây giờ, thì trước đây vùng đất này còn có những tên gọi khác là Ông Cọp, Ông Thuận, Đạ Sar, Thiên Thai, Long Nhân.
. Tiếng rừng thông lao xao, rì rào; tiếng chim bay về núi táo tác giữa không gian hoang sơ, u tịch và nổi lên, gờn gợn trong bóng chiều cô quạnh là tiếng “cọp gầm” đều đặn phát ra từ phía ngọn thác huyền thoại, có lúc ta giật mình tưởng như thật.
Đêm đến, khi ánh trăng nhô qua triền núi tỏa ánh sáng xanh trong huyền hoặc, sương mờ lãng đãng vấn vương trên ngàn cây ngọn cỏ...du khách đến đây có thể quây quần bên nhau trong ngôi nhà sàn đơn sơ với một vò rượu cần, thịt gà rừng luộc chấm muối ớt ăn kèm cùng măng chua. Cá lóc ở hồ, suối, thịt dẻ, ngon ngọt không thua cá ở đồng bằng... Một đêm trong rừng, bên thác Hang Cọp sẽ khiến cho du khách có nhiều cảm xúc lâng lâng trong giấc ngủ yên bình, sảng khoái với cái rét dìu dịu trên độ cao 1.500 m.
Nhưng mà cũng nói thiệt rằng, hiện nay thác hang Cọp quá chừng xuống cấp, cho nên bạn nào hào hứng với cảnh hoang sơ thì còn tạm chấp nhận được. Còn không thì ... khỏi đi cho khỏe
2. Trại mát
Trại Mát là một trong những vùng canh tác rau chính của Đà Lạt, tuy nhiên nơi này ít được biết đến vì không phải là điểm du lịch.
Không ồn ào như khu trung tâm của Đà Lạt, nhịp sống Trại Mát bình dị và mộc mạc. Ở đây, bạn sẽ dễ dàng bắt gặp hình ảnh những người nông dân cần mẫn trên các vườn rau trải dài khắp sườn đồi tựa như ruộng bậc thang ở vùng Tây Bắc xa xôi, đó còn là hình ảnh những cô gái má đỏ, môi hồng đội nón lá, mặc áo len nhổ cỏ bên luống hoa, hình ảnh học sinh đến trường trong chiếc áo len ấm áp, hay hình ảnh của những ngôi nhà gỗ có những cánh cửa màu xanh lẩn khuất trong làn sương mờ ảo giữa cánh đồng rau…
Ở khu trung tâm phồn hoa nhất (chợ Trại Mát) cũng khá nhộn nhịp vào buổi sớm mai. Cảnh mua bán, trao đổi hàng hóa nông sản khá tấp nập, ở đó còn có nụ cười tỏa nắng của chị hàng hoa đèo những bó hoa hồng, hoa cúc khổng lồ bán cho khách…
Ở khu trung tâm phồn hoa nhất (chợ Trại Mát) cũng khá nhộn nhịp vào buổi sớm mai. Cảnh mua bán, trao đổi hàng hóa nông sản khá tấp nập, ở đó còn có nụ cười tỏa nắng của chị hàng hoa đèo những bó hoa hồng, hoa cúc khổng lồ bán cho khách…
.. Chùa Linh Phước
Còn gọi là chùa ve chai, do Chùa được trang trí bằng những mảnh sứ nhiều màu, và đặc biệt có hình một con rồng lớn được gắn kết bằng nhiều chai lọ.
Có tháp 7 tầng (leo xong mệt thở khói lỗ tai luôn)Một bên chùa
Quang cảnh xung quanh
Rồng miểng chai đây
Mỗi người viết 1 tờ giấy cầu nguyện, dán vô cái chuông (nghe nói là to nhất Đà Lạt) sau đó dộng 3 tiếng chuông
4. Ga Đà Lạt
Tuyến
đường sắt duy nhất còn sót lại từ Đà Lạt về Trại Mát, hầu như còn
nguyên vẹn. Đường sắt băng qua những vườn rau xanh ngun ngút, những nhà
kiếng hiện lên dưới những đồi thông vút cao. Dấu tích hiếm hoi này tồn
tại với sứ mệnh lịch sử chứng minh cho một thời vàng son của tuyến đường
sắt răng cưa trên dải đất Langbiang này.
Tới đây, thương nhớ Đà Lạt cổ quá mà phải thêm đoạn lạc đề này - Cảm ơn bạn Sakuraluu của trang Daumaytoaxe đã tìm được và cung cấp tài liệu.
Những toa tàu trở về cố quốc
hay
Những sai lầm thế kỷ
Tuyến đường sắt Tháp Chàm - Đà Lạt được khởi công xây dựng từ những năm đầu thế kỷ trước và là tuyến đường sắt răng cưa duy nhất ở Việt Nam.
Không chỉ có giá trị kinh tế, tuyến đường này còn là một bảo tàng những kiến trúc cổ độc đáo. Thế nhưng, nó sớm trở thành phế tích chỉ ít năm sau ngày đất nước thống nhất, trong sự ngỡ ngàng và thất vọng của bao người.
Hoang tàn…
Từ thị xã Phan Rang - Tháp Chàm, chúng tôi đã làm một cuộc hành trình tìm lại dấu tích của tuyến đường xe lửa răng cưa duy nhất ở Việt Nam. Dấu vết dễ nhất có thể nhận biết chính là cầu Tân Mỹ - cây cầu dài nhất trên toàn tuyến đường sắt với 16 nhịp, chạy song song cầu đường quốc lộ 27 - đang ngày đêm cô đơn giữa mưa nắng của thời gian.
Ngược lên 25km nữa là đến cầu Sông Pha, chỉ còn lại cái xác trơ trọi.
Men theo nền đường sắt cũ nhô cao lên như một con đê chắc chắn nằm giữa những xóm nhà, chúng tôi tìm đường vào ga Sông Pha - một ga rất quan trọng của tuyến răng cưa. Muốn vượt được dốc cao lên Đà Lạt, tàu chạy đến đây đều phải dừng lại để gắn bánh răng cưa. Phải lòng vòng mất gần 1g đồng hồ chúng tôi mới tìm được đường dẫn vào ga vì cây cối, nhà cửa đã che gần kín cả cái mái nhà ga. Trước mắt chúng tôi là một cảnh tượng hoang phế đến nao lòng. Mái của nhà ga dột nát, ngói rơi để lại rất nhiều khoảng trống. Tường vôi lở loét nhiều chỗ, may là trên tường vẫn còn dòng chữ Krông Pha bằng tiếng Pháp và Sông Pha bằng tiếng Việt.
Ga Krongpha
Lên khỏi đèo Sông Pha vài cây số là ga Eo Gió, ga bề thế đầu tiên của tuyến đường trên cao nguyên. Cỏ mọc um tùm ngoài nhà ga. Ở các khu nhà bên cạnh, người dân đã xí chỗ để che chắn, cơi nới đủ cách làm nhà ở. Sự hoang tàn, rêu phong bao trùm khu vực. Nếu không còn lưu lại mấy chữ tiếng Pháp thì không thể biết nơi đây là một nhà ga sầm uất của 30 năm trước.
Lên khỏi đèo Sông Pha vài cây số là ga Eo Gió, ga bề thế đầu tiên của tuyến đường trên cao nguyên. Cỏ mọc um tùm ngoài nhà ga. Ở các khu nhà bên cạnh, người dân đã xí chỗ để che chắn, cơi nới đủ cách làm nhà ở. Sự hoang tàn, rêu phong bao trùm khu vực. Nếu không còn lưu lại mấy chữ tiếng Pháp thì không thể biết nơi đây là một nhà ga sầm uất của 30 năm trước.
Đây là một số hình ảnh về ga Eo Gió (Bellevue) trên tuyến ĐS Tháp Chàm - Đà Lạt nay chỉ còn là ngôi nhà hoang.
Phải công nhận là lối kiến trúc xây dựng của Pháp quá đẹp và vững chắc. Bằng chứng là sau hơn nửa thế kỉ mà nhiều nhà ga, depot xe lửa ở VN vẫn còn tồn tại với dáng vẻ hoang sơ của nó.
Cố lần theo con đường mòn nhỏ đầy đá và đất đỏ quạch - vốn là nền đường sắt cũ - chúng tôi đi ngược về phía đèo để tìm hầm chui qua núi. Sang cửa hầm bên kia, 2 trụ cầu hình trụ vuông nằm sừng sững, trơ trọi. Bọn trẻ địa phương nói: “Cầu đã bị người ta đập phá để lấy sắt bán phế liệu, hư lâu rồi…”.
Ngược theo đèo Dran khoảng 15 cây số nữa sẽ găïp nhà ga Trạm Hành - ga lớn đầu tiên trên đất Đà Lạt. Cũng lại một cảnh tượng tạm bợ, hoang phế! Khoảng 20 biệt thự kiểu Pháp tọa lạc phía trên ga giờ là nhà ở của hơn 30 hộ dân. Màu vôi đã ố vàng, cũ mèm nhưng vì ở tạm bợ nên họ cũng chẳng thèm quét vôi lại. Nhà ga phía dưới chỉ còn trơ những thanh sắt đen xì.
Ông Lê Văn Hùng (con của một người gác ghi ga mà mọi người hay gọi là ông Bảy cà gật) cho biết, trước đây gia đình ông cũng được cấp 1 căn trong cư xá Hỏa xa Trạm Hành nhưng từ sau giải phóng đã chuyển ra ngoài, “hiện không còn gia đình công nhân nào ở trong đó nữa vì tuyến đường sắt đã ngưng hoạt động”.
Cách đó 5km là ga Cầu Đất - nhà ga được xây dựng sau cùng, kiến trúc gần giống với biệt thự Đà Lạt - đang là “tổ ấm” của 3 hộ. Chữ trên cửa ra vào ga còn khá nguyên vẹn như nhắc nhở về một thời kỳ vàng son. Riêng nơi để tàu đậu sửa chữa trở thành… chỗ nuôi bò.
Ga Đơn Dương
Ga Đa Thọ
Lãng quên những kiến trúc độc đáo
Hiện chưa thể thống kê chính xác có bao nhiêu hộ đang chiếm dụng quỹ đất, quỹ nhà của tuyến đường sắt Tháp Chàm - Đà Lạt để ở, để canh tác. Chỉ biết rằng, cả một khối tài sản khổng lồ đang vô chủ và bị lãng quên.
Hiện nay, ngoài đoạn 7km từ ga Đà Lạt đi Trại Mát mà ngành đường sắt khôi phục lại phục vụ du lịch thì tất cả chỉ còn là phế tích.
Hiện chưa thể thống kê chính xác có bao nhiêu hộ đang chiếm dụng quỹ đất, quỹ nhà của tuyến đường sắt Tháp Chàm - Đà Lạt để ở, để canh tác. Chỉ biết rằng, cả một khối tài sản khổng lồ đang vô chủ và bị lãng quên.
Hiện nay, ngoài đoạn 7km từ ga Đà Lạt đi Trại Mát mà ngành đường sắt khôi phục lại phục vụ du lịch thì tất cả chỉ còn là phế tích.
Ga Trại Mát
Cuộc mua bán khó hiểu
Năm 1988, ông Ralph Schorno - một kỹ sư cơ khí chuyên ngành đường sắt giỏi của Thụy Sĩ - đã có mặt tại Việt Nam. Ông ta đã phát hiện được ngay giá trị nhiều mặt của những đầu máy hơi nước đang có ở Việt Nam. Tổng cộng có 7 cái: nhà ga Đà Lạt 3 cái (có số hiệu VHX 31-201, VHX 31-203 và VHX 40-308), Krông Pha 1 cái và Tháp Chàm 2 cái. Trong đó, 2 cái để trong đì - pô nhà ga Đà Lạt vẫn còn chạy tốt và đều do chính hãng Fulka chế tạo vào khoảng thời gian từ 1913 đến 1929.
Năm 1988, ông Ralph Schorno - một kỹ sư cơ khí chuyên ngành đường sắt giỏi của Thụy Sĩ - đã có mặt tại Việt Nam. Ông ta đã phát hiện được ngay giá trị nhiều mặt của những đầu máy hơi nước đang có ở Việt Nam. Tổng cộng có 7 cái: nhà ga Đà Lạt 3 cái (có số hiệu VHX 31-201, VHX 31-203 và VHX 40-308), Krông Pha 1 cái và Tháp Chàm 2 cái. Trong đó, 2 cái để trong đì - pô nhà ga Đà Lạt vẫn còn chạy tốt và đều do chính hãng Fulka chế tạo vào khoảng thời gian từ 1913 đến 1929.
4 đầu kéo đuợc tập trung trước Ga Đà Lạt:
2 đầu kéo HG ¾ VHX 31-201 và 31-204, 2 đầu kéo HG 4/4 VHX 40-304 và 40-308
Đầu kéo hơi nước VHX 31-203 tại Đà Lạt trước đó
Đầu kéo HG ¾ VHX 31-204 nhìn phía sau vào năm 1990 tại Đà Lạt
Đầu kéo VHX 31-204
Đầu kéo HG 4/4 VHX 40-304 tại Ga Đà Lạt vào năm 1990
Những cuộc mặc cả liên tục diễn ra với sự giúp sức của nhân viên Đại sứ quán Thụy Sĩ tại Hà Nội. Ông Phạm Khương (người đã gắn bó với tuyến đường sắt Tháp Chàm - Đà Lạt từ giữa thập niên 50 của thế kỷ trước và được kết nạp Đảng ngay tại ga năm 1961) là người biết chút tiếng Pháp và khá rành về lịch sử ga Đà Lạt đã được mời tới. Sau nhiều lần thương thảo, với sự giúp sức tích cực của lãnh đạo ngành đường sắt khi ấy là ông Nguyễn Hữu Liêm (giám đốc đường sắt Khu vực 3, TPHCM) và Lê Văn Châu (phụ trách kỹ thuật của đường sắt khu vực 3) nên cuối cùng thương vụ đã hoàn tất. Tháng 8-1990, các đầu máy đã trong tình trạng sẵn sàng để vận chuyển về Thụy Sĩ.
Đầu máy HG ¾ tại ga Đà Lạt bị bỏ hoang
Đầu máy VHX 31-201 bị bỏ hoang phế, cỏ mọc cây leo
Ông Phạm Khương kể lại: “Lúc đầu hỏi giá bán, mấy ổng nói 1 triệu USD. Sau tôi hỏi lại ông Châu “bán được bao nhiêu anh” thì được biết chỉ có 650.000USD cho 7 đầu máy và các thiết bị kèm theo như goong, đường răng cưa… Trong các thiết bị, có cả một số goong của Mỹ còn rất tốt”. Thời điểm đó, khi kinh tế đất nước còn khó khăn, số tiền ấy quả là quý. Nhưng đó lại là cái giá không thể hời hơn với bên mua vì các đầu máy vẫn đang sử dụng được, lại có giá trị như những món đồ cổ quý hiếm. Lúc ấy, trên thế giới không còn tuyến đường sắt răng cưa nào hoạt động. Những người biết chuyện rất ngỡ ngàng, còn những người trong cuộc thì vô cùng thất vọng.
Cái giá phải trả và vết thương lòng
Khoảng vài năm sau thương vụ bất ngờ trên, chính những người Thụy Sĩ đã quay lại Đà Lạt và họ cũng rất thiết tha với việc khôi phục con đường sắt răng cưa. Lúc này đường ray, tà vẹt đã bị gỡ sạch không còn lấy đủ 1km nguyên vẹn. Ông Phạm Khương cho hay, lần này, mỗi đầu máy hơi nước được họ định giá là 1 triệu USD. Nghe nói, cái giá chi phí khôi phục, xây dựng lại tuyến đường sắt răng cưa là 250 triệu USD. Để có thời gian hoàn vốn, họ xin thời gian đầu tư khai thác là 50 năm. Theo ông Khương, lúc ấy lãnh đạo tỉnh Lâm Đồng chỉ đồng ý 30 năm. Họ lắc đầu.
Trong lần trở lại Đà Lạt ấy, kỹ sư Ralph Schorno cũng có mặt đã đem theo quyển sách ảnh được in ấn rất đẹp, trong đó có hình những chiếc đầu máy hơi nước cổ mua về từ Đà Lạt đang được sử dụng bên Thụy Sĩ. Nhìn những đoàn tàu sử dụng đầu máy hơi nước đậu trong sân ga có kiến trúc tương tự như ga Đà Lạt, chạy trên những tuyến đường răng cưa thật đẹp, trông giống như nó đang chạy trên tuyến đường sắt răng cưa ở đèo Ngoạn Mục hay ở Đà Lạt vậy.
Thông tin ngoài lề một chút theo nhận định của 1 độc giả nước ngoài:
Vào năm 1990 báo Bankok Post bên Thái Lan đã biết rõ ràng là tụi Thụy Sĩ mua lại các đầu máy hơi nước cũ của VN về tân trang xử dụng trên tuyến đường tân lập của họ,Mà tụi Thụy Sĩ cũng ma lắm, trên 2 websites bằng tiếng Anh và Pháp tụi nó lờ đi không trưng hình và nói về lai lịch của các đầu máy đã được tân trang. Ngoại trừ website bằng tiếng Đức mới giới thiệu và "bày hàng" để quảng cáo trong dân chúng về công tác thu hồi "heritage" của họ. Vì quả thật Việt Nam đâu có ai mày mò truy tầm lai lịch mấy chiếc đầu máy xe lửa đã bán ve chai bằng tiếng Đức đâu..........
..........Tìm được 4 đầu máy HG 4/4 (loại mạnh nhất để leo núi còn sót lại trên toàn thế giới cho system abt cog railway) bỏ phế ở Việt Nam đúng là "Indiana Jones" tìm được "báu vật" khi mạo hiểm trong rừng gìa... Lang-Bian. Trong trường hợp này thì phải nói là: One poor man's trash is another rich man's treasure VS "One man's trash is another man's treasure." Thiệt là mĩa mai! :0)))......
(trích đăng từ một blog nước ngoài, tuy họ sử dụng lời lẽ hơi quá thái nhưng có thể hiểu được bức xúc của họ)
Cuộc săn tìm trong rừng của những người đến từ Châu Âu
Năm 1987, Công Ty DFB gửi 2 người đến Việt Nam với tư cách du lịch, họ nhanh chóng lên Đà Lạt để truy lùng tông tích những đầu kéo hơi nước HG ¾ mà trước đó đã được sử dụng trên tuyến dường Realp-Oberwald – Như một phép lạ, họ tìm được 3 đầu kéo HG ¾ cũ và một phần còn lại của chiếc HG ¾ thứ tư bị trúng mìn của quân Giải phóng (hehe.. mình chưa tìm được từ nào hợp lý hơn vì bài viết nguyên bản ghi là CS).
Không những thế, họ còn tìm ra được những đầu kéo HG 4/4 mà Công Ty chế tạo đầu kéo SLM Winterthur đã sản xuất một cách đặc biệt với khả năng leo độ dốc trên 120‰ cho Công Ty CFI và một đầu kéo HG 4/4 khác sản xuất nhượng quyền bởi Công Ty Maschinenfabrik Esslingen.
Năm 1988, họ trở lại Việt Nam, liên lạc với chính quyền và đề nghị mua lại các đầu kéo, một số toa tầu đem về tân trang với mục đích duy trì di sản của Đường sắt Thụy Sỹ.
Người của hãng Furka hoan hỷ bên những đầu máy cũ, vớ được món hời này mà không cười mới lạ
Tiếp nhé
Tất cả các đầu máy đều được cẩu gom góp lại và vận chuyển bằng các xe sàn thấp, các đầu kéo được tập trung tại Ga Tháp Chàm, chuyển lên xe hoả về, được bốc dở bằng xe tải tại trạm Sóng Thần đến Cảng Sài Gòn.
Ngay đến cả các khung sườn bị nổ mìn trước đây cũng bị thu hồi, họ dường như quyết tâm không để lại bất cứ dấu vết gì của đầu máy răng cưa tại Việt nam thì phải. Hình ảnh tại cảng Sài gòn, dường như các hình ảnh chụp tại Việt nam rất ít được đăng tải,
Do thiếu hụt khoang chứa hàng, một đầu kéo HG 4/4 VHX 40-306 được để lại và đem về Thụy Sĩ vào năm 1997.
Tất cả được chuyển lên tầu thủy chở về Thụy Sĩ qua Cảng Hamburg ở Đức Quốc
Năm 1987, Công Ty DFB gửi 2 người đến Việt Nam với tư cách du lịch, họ nhanh chóng lên Đà Lạt để truy lùng tông tích những đầu kéo hơi nước HG ¾ mà trước đó đã được sử dụng trên tuyến dường Realp-Oberwald – Như một phép lạ, họ tìm được 3 đầu kéo HG ¾ cũ và một phần còn lại của chiếc HG ¾ thứ tư bị trúng mìn của quân Giải phóng (hehe.. mình chưa tìm được từ nào hợp lý hơn vì bài viết nguyên bản ghi là CS).
Không những thế, họ còn tìm ra được những đầu kéo HG 4/4 mà Công Ty chế tạo đầu kéo SLM Winterthur đã sản xuất một cách đặc biệt với khả năng leo độ dốc trên 120‰ cho Công Ty CFI và một đầu kéo HG 4/4 khác sản xuất nhượng quyền bởi Công Ty Maschinenfabrik Esslingen.
Năm 1988, họ trở lại Việt Nam, liên lạc với chính quyền và đề nghị mua lại các đầu kéo, một số toa tầu đem về tân trang với mục đích duy trì di sản của Đường sắt Thụy Sỹ.
Người của hãng Furka hoan hỷ bên những đầu máy cũ, vớ được món hời này mà không cười mới lạ
Tiếp nhé
Tất cả các đầu máy đều được cẩu gom góp lại và vận chuyển bằng các xe sàn thấp, các đầu kéo được tập trung tại Ga Tháp Chàm, chuyển lên xe hoả về, được bốc dở bằng xe tải tại trạm Sóng Thần đến Cảng Sài Gòn.
Ngay đến cả các khung sườn bị nổ mìn trước đây cũng bị thu hồi, họ dường như quyết tâm không để lại bất cứ dấu vết gì của đầu máy răng cưa tại Việt nam thì phải. Hình ảnh tại cảng Sài gòn, dường như các hình ảnh chụp tại Việt nam rất ít được đăng tải,
Do thiếu hụt khoang chứa hàng, một đầu kéo HG 4/4 VHX 40-306 được để lại và đem về Thụy Sĩ vào năm 1997.
Tất cả được chuyển lên tầu thủy chở về Thụy Sĩ qua Cảng Hamburg ở Đức Quốc
Vì
không có tầm nhìn xa...", người ta đã bán đi một phần hiện vật rỉ sét
trên tuyến đường Tháp Chàm - Đà lạt, ĐSVN nghỉ rằng đó chỉ là những phế
liệu không còn giá trị gì nữa, thật ra ĐS VN đã đánh mất những gì có giá
trị trong lịch sử của Việt Nam. Riêng về phần Công Ty DFB, họ đã tìm ra
một kho tàng ngoài dự kiến, không những tìm lại được một vài đầu máy HG
3/4 như họ đã hy vọng, mà còn thêm được những đầu máy HG 4/4 không tìm
đâu ra được trên thế giới. Hết phần trên đất Việt nam, không biết phải
vui hay buồn đây. Buồn vì các đầu máy cũ đã bị bán hết, vui vì về cố
quốc nó mới lấy lại được hình dáng và công dụng của nó chứ ở Việt nam
rồi cứ phơi mưa phơi nắng thì nó cũng trở thành đống sắt vụn thật sự, bỏ
vào nồi nấu thép hết là mất sạch luôn. Âu cũng là cái số của nó.
BẮT TAY VÀO SỬA CHỮA CÁC ĐẦU MÁY - BIẾN SẮT VỤN THÀNH VÀNG
Công việc phục hồi bắt đầu nhờ vào các tình nguyện viên không ăn lương của Hội ALSF. Tuyến đường sắt răng cưa Abt Tháp Chàm – Đà Lạt được xây dựng cùng một kích cở với tuyến đường Realp-Oberwald tại Thụy Sỹ nên việc đem vào sử dụng những đầu kéo hơi nước HG từ Krong Pha – Đà Lạt hoàn toàn tốt đẹp, không gặp trở ngại gì.
Công việc phục hồi bắt đầu nhờ vào các tình nguyện viên không ăn lương của Hội ALSF. Tuyến đường sắt răng cưa Abt Tháp Chàm – Đà Lạt được xây dựng cùng một kích cở với tuyến đường Realp-Oberwald tại Thụy Sỹ nên việc đem vào sử dụng những đầu kéo hơi nước HG từ Krong Pha – Đà Lạt hoàn toàn tốt đẹp, không gặp trở ngại gì.
Các
đầu máy được cẩu vào trong xưởng và được các tình nguyện viên (trước
đây là công nhân thuộc các xưởng Đường sắt) tháo tung từng mảnh, mỗi
mảnh được đánh số, đánh giá hỏng hóc và lên phương án phục hồi.
Các tình nguyện viên đa phần là kỹ sư đường sắt đã nghỉ hưu nhưng tinh thần và thái độ làm việc cực kỳ nhanh nhẹn và cẩn trọng.
Các chi tiết được tái tạo lại, họ làm lại từng bản vẽ kỹ thuật của từng chi tiết một để đảm bảo đúng nguyên mẫu
Từng chi tiết được chăm chút cẩn thận Khoang lái cũng được làm lại và sơn mới
Các tình nguyện viên già nhưng dẻo dai, thực hiện thật chính xác và nhanh chóng để sớm đưa máy vào sử dụng
Hoàn thành với bao công sức tình nguyện
Trên bảng đồng có ghi lịch sử
Thế
đấy. Cuối cùng thì cái đống phế liệu khi ở Việt Nam lại trở thành món
hàng ăn chơi cao cấp ở Thụy sỹ (Cổ mà) Chúc mừng cho các em đầu máy có
nơi nương tựa vững vàng.
Trở về với Đà Lạt
Phần đường đèo Dran tạm dừng ở đây,
Bây giờ cho mình quay trở lại đoạn trở về Ngã ba Đơn Dương
Rẽ trái về Phinom-QL20= 25Km.
Không theo đèo Prenn về Đà Lạt, mà từ Khu du lịch thác Prenn, đi theo hướng tay phải để đến Thung lũng Mimosa, một con đường đèo thơ mộng để vào Đà Lạt
Thung lũng MimosaBắt đầu từ thác Preen, con đường lượn xuống một vùng lũng thấp rồi uốn lượn, vắt mình qua những đồi thông xanh, chênh vênh men theo những vực cao ngập trong gió sương trước khi mở ngõ vào phố hoa Đà Lạt…Hai bên đường những hàng cây mimosa mới trồng đâm chồi xanh non mơn mởn.
Trên đường đi, du khách có thể nhận thấy một hình ảnh Đà Lạt đầy trong trẻo và ban sơ, những mái nhà thấp thoáng ẩn hiện trong rừng thông xanh, những khu vườn hai bên đường lặng lẽ cho hoa trái mùa đầu.
Giữa đèo, trơ vơ một quán gỗ bán rượu cần nằm như neo trên lưng cánh đồi nho nhỏ ven đường. Những nhà dân đơn sơ, gỗ mộc ở đây thường được trang điểm bởi những sân hoa cúc, hồng, mimosa và cả những loài hoa không tên khoe sắc quanh năm.
So với đèo Preen 1 thì Mimosa có nhiều điểm dừng chân để ngoạn cảnh. Mimosa ít có những đoạn cua hẹp và khúc khuỷu, đặc biệt, với thiết kế vòng ôm, lượn lờ băng qua những triền đồi điệp trùng, bậc thang, du khách có thể phóng tầm mắt xuống từng lòng thung lũng bao la lác đác những mái nhà ẩn chìm trong sương mù hay mơ màng khói lam chiều…
Chinh phục đèo Mimosa bằng xe đạp, xe gắn máy… trong lúc này, hẳn vẫn còn gợi cái cảm giác khám phá tuyệt vời- khám phá sự mới lạ của một cung đường lặng lẽ và thơ mộng là cửa ngõ thứ hai của thành phố hoa Đà Lạt. Và khi băng qua những đồi thông, nhìn xuống những dòng suối nhỏ hay nhà vườn trong thung sâu, có thể nghĩ đến những tour dã ngoại thú vị, du lịch vườn sinh thái đối với những ai muốn tìm về một Đà Lạt bình yên, không xi- măng, nhà hộp và bụi khói xe cộ
Chùa Tàu (Thiên vương cổ sát , Chùa Phật trầm)
Chùa theo hệ phái Phật giáo Huê Nghiêm của Trung Quốc.
Chùa Tàu hay chùa Phật Trầm có tên gọi đầy đủ là chùa Thiên Vương Cổ Sát. Chùa được Hòa thượng Thọ Dã thuộc Hội quán Triều Châu xây dựng năm 1958 gồm 3 gian nhà bằng gỗ lợp tôle. Năm 1989, ông Lê Văn Cảnh đã đứng ra trùng tu xây dựng. Lúc này ngôi nhà giữa đã được tháo dỡ nhằm tạo không gian thông thoáng cho hai tòa nhà còn lại.
Ngay giữa Từ Tôn Bảo Điện có điện phật Di Lặc, cao chừng 2,5m , trên tay cầm 1 cái túi lớn màu đỏ. Khách thập phương có thói quen xoa tay vào túi lấy hên
Qua một khoảnh sân là đến Minh Quang Bảo Điện, tại đây thờ Tây Phương Tam Thánh gồm các tượng A Di Đà Phật ở giữa, Quan Thế Âm Bồ Tát bên trái và Đại Thế Chí Bồ Tát bên phải. Đây là những bức tượng quí được tạc từ gỗ trầm, cao 4m và nặng 1,5 tấn do Hòa thượng Thọ Dã thỉnh từ Hồng Kông năm 1958.
3 pho tượng Phật trầm tỏa ra mùi rất thơm, nên mọi người không ai thắp hương ở đây (thắp và cắm ở cái lư hương to thiệt to phía trước)
Phía sau chùa, nơi trước đây là cốc của nhà sư Thọ Giã, đã xây dựng Thích Ca Phật Đài cao chừng 10m thật đẹp giữa đồi thông lộng gió. Nơi đây rộng rãi thoáng mát, nhìn xuống thung lũng (không biết tên)
Nhưng mà xin lưu ý qúy khách coi chừng mấy con ngựa thả rông. Kẻ hèn này đã từng bị 1 con rượt chạy vòng vòng, sau cùng điên quá vác cây phang nó mới chịu bỏ đi. Hú vía.
Sẽ là thiếu sót nếu đến đây mà bỏ qua chiếc bàn xoay kỳ lạ
Nhìn bề ngoài, bàn xoay giống như những chiếc bàn cổ dùng uống nước gồm có chân kiềng, thân hình trụ có lỗ để mặt bàn khớp vào, cho phép người sử dụng bàn có thể xoay bàn dễ dàng. Mặt bàn khá dày, được ghép đơn giản từ những tấm gỗ bào nhẵn mặt trên và còn để thô mặt dưới. Một điểm đặc biệt, toàn bộ chiếc bàn không hề sử dụng vật liệu gì ngoài gỗ, không dùng đinh, ốc vít mà chỉ dùng mộng để ghép các phần lại với nhau.
Nghe bảo là đặt hai tay lên mặt bàn, không nhúc nhích, trong đầu thầm nghĩ chiếc bàn hãy quay về bên phải và nếu thích, có thể nói ra miệng. Chỉ vài giây sau, chiếc bàn khẽ giật giật dưới tay và từ từ quay về bên phải, nếu yêu cầu bàn xoay nhanh hơn, chậm hơn hoặc đổi hướng, xoay về bên trái chiếc bàn cũng sẵn sàng chiều ý khách. Thậm chí, có thể nhiều người cùng quay một lúc hoặc quay một người một, kết quả cũng không khác nhau.
Thực tế thì không như thế. Chúng tôi đã phải theo đúng bài bản là phải đủ 8 người đặt tay lên. Chờ một lúc lâu cũng không thấy xoay. Nhưng khi một ông bác trong chùa (bảo vệ hay quản lý gì không biết) động vào cái bàn thì nó xoay thật, bảo trái theo trái, bảo phải theo phải, mà còn xoay rất nhanh, cả 8 người chúng tôi chạy vòng vòng theo toát mồ hôi nhưng lại thích chí cười hô hố.
Hiện nay dù đã có nhiều lời giải thích từ những người có trách nhiệm (hay hiếu kỳ) nhưng vẫn chưa có lời giải đáp khoa học hợp lý nhất về những chiếc bàn xoay. Riêng tôi (Anchu) cho rằng đây là sự tác động vật lý. Điều kiện là cần phải đủ số tay (trọng lượng) và 1 chút đà (trớn). Có thể trong 8 người chúng tôi có người đã mạnh tay giữ chặt bàn lại nên bàn không thể di chuyển. Cho tới khi có người dịch chuyển thì bàn chạy theo trớn. Chỉ là tôi không thể giải thích được vì sao nó đang chạy theo bên phải mà khi mọi người gào lên trái thì nó chuyển động ngược lại.
Mà thôi, không thèm quan tâm, bí mật chút cho thi vị, cái gì cũng huỵch tẹt ra hết thì hết vui
Vườn hoa Minh TâmVườn hoa Minh Tâm tọa lạc tại 20A đường Khe Sanh, trong một khu vườn có diện tích khoảng 18 hecta đa số là rừng thông. Ban đầu , nơi đây là khu biệt thự của chủ nhân người Pháp tên David , được xây dựng từ năm 1938 .
Sau nhiều lần đổi ngôi đổi chủ , Vườn hoa này đã từng nằm trong tay những người danh tiếng, cả tiếng xấu và tiếng tốt. Một thời gian dài còn gọi là Vườn hoa Trần Lệ Xuân, rồi Mười Vân, rồi Vườn hoa Bộ nội vụ
Từ năm 1990 , khu biệt thự này được dung để khai thác du lịch . Vườn hoa Minh Tâm có nhiều loại hoa quý đẹp khoe sắc như Cẩm Tú Cầu , Cẩm Chướng , Mimosa lá bạc , hoa chống muỗi đa sắc ( pelargonium ) , Phù Dung , hoa xác pháo có màu đỏ rực , hoa hồng với nhiều màu sắc lai tạo … Đặc biệt , trong khu vực kinh doanh hoa của nhiều chủ nhân đang trưng bày nơi đây , có nhiều loài hoa quý tộc được giới thiệu để phục vụ du khách mang về trồng ở địa phương . Giữa khu vựờn hoa là khách sạn Minh Tâm được cải tạo lại từ ngôi biệt thự cũ để phục vụ du khách.
Du khách yêu thiên nhiên đến Đà Lạt thường lưu trú nơi đây để được mãn nhãn ngắm các loài hoa quý trong vườn ,vừa có thể thả hồn mình hòa với rừng thông xanh trải dài xa tít dưới thung lũng .
Một số ngôi chùa ở Đà Lạt
Chùa Linh Sơn
Linh Sơn được xây dựng vào năm 1938, ngày nay đây còn là trường đào tạo Phật học Cơ bản và nơi đặt văn phòng của Ban Trị sự Phật giáo tỉnh Lâm Đồng (120 Nguyễn Văn Trỗi, thành phố Đà Lạt). Quy mô và kiến trúc của Linh Sơn khá khiêm tốn, giản dị, không bề thế, thơ mộng như Thiền viện Trúc Lâm, Thiền viện Vạn Hạnh; không có bề dày lịch sử như Tổ đình Linh Quang là những tự, viện nổi tiếng khác ở Đà Lạt.
Đây là bạn Lê Văn Tám
Chùa Linh Quang
Chùa Linh Quang được xem là ngôi Tổ đình đầu tiên của thành phố Đà Lạt. do Hòa thượng Thích Nhơn Thứ tạo lập vào năm 1931. Chùa được vua Bảo Đại ban biển ngạch Sắc tứ vào năm 1938. Kế tiếp trụ trì là Hòa thượng Thích Quảng Nhuận. Hòa thượng viên tịch năm 1951 tại Tổ đình Từ Quang, Huế.
Chùa được trùng tu vào năm 1958 và năm 1972 dưới thời Hòa thượng Thích Minh Cảnh trụ trì. Hòa thượng đã đảm nhiệm nhiều nhiệm vụ quan trọng trong Tỉnh hội Phật giáo Lâm Đồng, như năm 1952, ngài là Tri sự trưởng Giáo hội Tăng già tỉnh Đồng Nai Thượng; năm 1982, ngài là Đệ nhất Phó Ban Trị sự kiêm Trưởng ban Tăng sự Tỉnh hội Phật giáo Lâm Đồng. Hòa thượng an nhiên thị tịch vào ngày 19 tháng 2 năm Bính Dần (1986), đúng vào ngày vía Bồ tát Quán Thế Âm, thọ 80 tuổi. Kế tiếp trụ trì là Hòa thượng Thích Đức Thiệu.
Tượng Bạch tượng
Tượng Thái tử rời hoàng cung đi tìm ánh đạo vàng
Thiền viện Vạn Hạnh
***
Thiền viện Vạn Hạnh là ngôi thiền viện tọa lạc tại địa chỉ :
39 Đường Phù Đổng Thiên Vương - Phường 8 - thành phố Đà Lạt.
Đây là ngôi thiền viện thu hút tăng ni khắp nơi, vừa là điểm tham quan hấp dẫn của thành phố Đà Lạt.
- 1952: Xây dựng Niệm Phật Đường Đông Thành.
- 1957: Đổi thành Khuôn Hội Vạn Hạnh.
- 1964: Đổi thành chùa Vạn Hạnh - Xây dựng chánh điện 9m6 vách gạch mái tôn.
- 1980: Giáo hội bổ nhiệm Đại Đức Thích Viên Thanh trú trì chùa Vạn Hạnh.
- 1983: Xây dựng tiền đường 4m x 20m mái ngói.
- 1991: Xây dựng cảnh Rồng thiêng Quán Thế Âm thị hiện.
- 1992: Đổi tên chùa Vạn Hạnh thành Thiền Viện Vạn Hạnh.
- 1994: Lễ đặt đá xây dựng Thiền Viện Vạn Hạnh (nhằm ngày 10/11/ Giáp Ngọ và ngày dương là ngày 12/12/1994).
- 2002: Ngày 2/2/ Nhâm Ngọ lễ đặt đá xây dựng Thích Ca Phật Đài. Khuôn tượng đúc bằng xi măng và bê tông cốt thép, cao 24 m, nặng trên 60 tấn. Dưới đài sen là một ngọn giả sơn, bên trong có hang động tôn trí hình tượng các vị tổ đang tham thiền nhập định. Công trình này do Thượng Tọa Thích Viên Thanh thiết kế và nghệ nhân Thùy Lam thực hiện với tổng kinh phí trên 1 tỷ 300 triệu đồng.
Hai căn phòng nhỏ nép bên vườn Bonsai, bóng mát của bức tượng Phật Đài Thích Ca ngày ngày che phủ, hàng ngàn báu vật mang theo những bí ẩn và cả yếu tố tâm linh vẫn yên vị sau những cánh cửa im ỉm khóa suốt 20 năm. Vị trụ trì mở căn phòng phía đông dáng vẻ cẩn trọng, cánh chửa vừa hé một luồng khí ùa ra mát lạnh người, phía sau là hàng hàng lớp lớp những viên đá quý với đủ sắc màu, kiểu kích. Vào đây chẳng hiểu sao cứ có cảm giác là lạ. Thầy Thích Viên Thanh mang ra bốn trong số hàng ngàn viên đá; Hai viên thạch anh mặt não mỗi viên chừng 50 kg có hình chú cá đuối điện, hai ngọc thạch anh còn lại tựa như hình ông Địa và ông Thần Tài. Thầy Viên Thanh cho hay, những viên thạch anh anh này do thiên nhiên tự tạo tác, dòng thạch anh lam và mặt não không thật đắt, chừng mấy chục triệu đồng, nhưng thầy không bán. Những chú cá đuối mặt não tự hình thành dưới lòng đất, phải mất rất nhiều công sức mới được đưa từ rừng sâu núi thẳm về Thiền Viện. Hai ông Thổ Địa và Thần Tài cũng vậy. Người yêu đá, tầm đá thì nhiều, nhưng phải có cơ duyên mới có được những viên có hồn. Nhìn kĩ, các anh sẽ thấy những viên thạch anh màu khói, tím, lam, trắng, hồng kia đều có hình thù lạ, giống như những linh vật-thầy Viên Thanh nói. Căn phòng trưng đá quý dù không thắp đèn nhưng trông vẫn sáng, mát dịu và rất ấm cúng, bước sóng của các loại thạch anh cũng như ánh sáng trắng từ các dòng siêu đá này phát ra mang lại cảm giác thật dễ chịu.
Căn phòng thứ 2 cũng la liệt những viên thạch anh quý, vàng, xanh, hồng, trắng, tím… đều có mặt. Bàn thờ Đức Phật hình chiếc chuyền chừng 20kg để ở góc phòng trông xù xì, nhìn kĩ mới hay đó là phiến đá lạ, bốn năm lớp hòa vào nhau từ tím nhạt đến tím đậm, lớp trong cùng được kết bằng những mảnh đá hình thoi, đó là dòng thạch anh tím- dòng đá kiêu sa nhất của họ thạch anh, một kiệt tác của thiên nhiên, giá trị hiện thời khoảng 5 ngàn USD, nó được thầy Viên Thanh mang về từ Đài Loan cả mấy chục năm trước. Có lẽ phóng viên là vị khách đầu tiên được thầy Viên Thanh cho xem hàng độc; một viên thạch anh trong vắt hình ngọn đồi, bên trong mạch đá nổi bật lên một chữ hán màu đen(chữ lưu) rõ ràng sắc nét tựa như dùng bút lông viết bằng thư pháp trên nền giấy gió. Quả là sự kì thú của đá, nhưng nếu có ai đó nói, chữ có sẵn trong trời đất có lẽ cũng khó lòng cãi lại. Một viên thạch anh khác hình trụ, được vị trụ trì mang ra, quá trình phong hóa tạo nên giữa phiến đá một hình thù trông rất giống hình Đức Quán Thế Âm đang tọa trên đài sen. Xem xong thầy Viên Thanh gói cẩn thận vào tấm vải màu vàng và mang đi, nó có thể chỉ là mấy chục, mấy trăm ngàn với người này và mấy tỷ với người kia, với thầy giá trị không ở đấy, nó là ngọc thạch linh
(trích DULICHDALAT)
Chùa sư nữ
Chùa Linh Phong tên đầy đủ Chùa sư nữ Linh Phong, là ngôi chùa nằm trên một đồi cao ở số 72C đường Hoàng Hoa Thám, cách trung tâm thành phố Đà Lạt 4km.
Chùa Linh Phong vốn là một nơi thờ Phật được dựng năm 1940,
khi đó chỉ lợp tranh, vách bằng ván. Từ năm 1946, nơi thờ tự này được
chuyển giao cho sư bà Thích Nữ Từ Hương. Dần từng bước, sư bà Thích Nữ
Từ Hương xây dựng nên ngôi chùa như ngày nay.
Một vài hình ảnh đẹp của Đà Lạt Hồ trên núi
Xích lô Dalat
Hồ Xuân Hương đêm
Hẹn lần sau, Đà Lạt theo đường Hòn Giao - Nha Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét