LỜI CỦA THẦY HIỆU TRƯỞNG
05:25 12 thg 10 2012Công khai27 Lượt xem
...
Ngày đó, xa lắm rồi, khi tôi còn là một giáo viên trẻ dạy toán ở một
trường trung học tỉnh lỵ. Tôi nhớ vào một buổi sáng, đang dạy ở tiết 2
thì phải; tôi được mời lên văn phòng để nhận quyết định bổ nhiệm tôi về
làm hiệu trưởng ở một trường trung học quận Định Quán. Thực sự tôi rất
lo vì ngày đó giáo viên đang công tác ở tỉnh là một diễm phúc. Không ai
muốn mình phải đi về một quận xa xôi như Định Quán mà tôi phải đến.
Sau
một ngày suy tư lo nghĩ, tôi đã đến Tòa Hành chánh tỉnh để xin được ở
lại. Hơn 2 giờ nặng nề trôi lặng lẽ qua để chờ kết quả, tôi thất vọng ra
về vì không được phép ở lại mà phải khăn gói lên đường về Định Quán.
Tôi
nhớ lại cũng rất may, lúc đó tôi gặp được 1 người bạn là anh Nguyễn
Phùng Ngọc, một nghị viên hội đồng của quận Định Quán. Qua anh Ngọc tôi
mới hình dung được quận Định Quán cách xa tỉnh hơn 70km, nằm trên tuyến
đường tới Đà Lạt và ngôi trường Trung học chỉ là trường Bán công vì lúc
đó chưa có trường Trung học công lập, với tổng số khoảng 50 - 60 học
sinh gồm 3 lớp: lớp 6, lớp 7, lớp 8.
Cho
đến khi tôi đến thực tế, nhìn ngôi trường gồm 2 gian nhà ngói xiêu vẹo
(của đơn vị cầu đường bỏ lại) và một số học sinh lớn nhỏ thưa thớt mà
tôi nhớ rất kỹ là lớp 8 được có 10 học sinh, mà vắng 1 nên sĩ số khi vào
lớp là 9 gồm 5 trai, 4 gái.
Chính
nhờ anh Ngọc đã chuẩn bị tâm lý cho tôi nên tôi không có gì ngạc nhiên
hay chán nãn. Tôi không nhớ chính xác ngày nhưng đó là tháng 3 năm 1970,
tôi chính thức về công tác tại trường Trung học Bán công Định Quán.
...
Năm sau về trường mới, đẹp đẽ và khang trang với tất cả đều mới từ bàn
học tới bảng đen, các thầy cô từ tỉnh và thành phố về dạy. Đến cuối niên
học đó thì những em học sinh tôi gặp đầu tiên nay đã học xong lớp 9 nên
đã phải chia tay trường lớp, bạn bè và gia đình để đi xa học. Một bữa
tiệc gồm bánh kẹo, nước ngọt với tiếng ca thơ ngây ngọt ngào của các em
gái: Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn .... thực sự đã trở thành một kỷ
niệm sâu sắc không tả được làm cho tôi nhớ luôn đến tận bây giờ.
Tôi
cũng không thể nhớ hết tên các em cũng như quý thày cô đã cùng tôi
giảng dạy gần 5 năm ở trường Trung học Bán công Định Quán mà giờ đây
không còn nữa. Hôm nay chỉ còn lại trong ký ức mỗi người, nhưng tôi
không thể không nhắc đến những tình nghĩa cao đẹp của các em học sinh
đối với trường xưa và thầy cô cũ dù đã gần 40 năm đi qua, đã mất đi hơn
một nửa đời người.
Cũng
nhân viết về ngôi trường cũ xa xưa với những kỷ niệm vui buồn, tôi xin
cầu chúc quý đồng nghiệp được thanh tịnh an lạc lúc tuổi già. Chúc các
học sinh cũ đã trưởng thành gặt hái được những thành quả tốt đẹp.
Rất mong một ngày gần nhất cả trường được quy tụ họp mặt để hàn huyên bất tận.
Hiệu trưởng: Phạm Văn Quốc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét