Chuyện xảy ra lúc tôi còn là một cậu học sinh lớp 7 của trường Trung học Bán công Định Quán.
Sáng hôm đó thứ mấy tôi không nhớ nhưng 2 giờ đầu là môn Quốc Văn, tiết học do thầy Nguyễn Phùng Ngọc phụ trách, tiết học mà chúng tôi rất thích vì tính hài hước rất duyên khi giảng bài của thầy. Tiếng trống trường vang lên học sinh vào lớp, nhưng hôm nay chúng tôi vào lớp khác với mọi khi, không xô đẩy chen lấn nhau mà ngược lại rất trật tự vì phải tránh đống phân to tướng mà chiều qua con bò quái qủy nào đó đã ị ra ngay chính giữa trước cửa lớp học.
Khi tất cả đã vào lớp thì sự hiện diện của đống phân cũng không còn làm chúng tôi quan tâm, cứ mặc nó.
Rồi thầy vào lớp, nhìn thấy đống phân bò, thầy nói:
- Chà chà, sao các em không hốt nó đi.
Cả lớp yên lặng nhưng chắc đều mang chung một ý nghĩ: trách nhiệm này không thuộc về ai. Thấy chúng tôi không có phản ứng gì, thầy nhìn một lượt xuống lớp rồi nhẹ giọng hỏi:
- Ở đây có em nào tên Ngọc không?
Trời ơi, tôi điếng hồn chậm chạp đứng dậy nhưng đôi chân thì cứ như mềm nhũn ra. Tất cả các ánh mắt đều dồn về phía tôi, không biết đó là những ánh mắt thương hại hay ngưỡng mộ vì tôi là người sắp sửa làm một việc vô cùng lớn lao mà cả lớp không ai dám làm.
Thầy nói:
- Ngọc. Bây giờ em xuống dưới cantin trường nói chú Tích cho thầy mượn cái xẻng.
Tôi làm theo lời thầy. Vừa cầm xẻng xúc phân thầy vừa nói lớn;
- Bây giờ Ngọc lớn sẽ xúc phân cho Ngọc nhỏ đi đổ. Ai có cười Ngọc nhỏ thì cười luôn Ngọc lớn nha.
Tôi khệ nệ bê xẻng phân bò đi đổ vừa đi vừa thầm nguyền rủa con bò chết tiệt và chợt nhớ ra.
- Trời ơi, đúng là mình xui, chớ bữa nay mà là tiết Toán của thầy hiệu trưởng thì thằng Quốc nó chết chắc.
Rồi mọi việc cũng hoàn tất, đống phân phải trở về chỗ của nó, trả lại sự thông thoáng sạch sẽ cho lớp học, tiết học tiếp tục. Riêng tôi, chắc có lẽ nhờ những lời nói của thầy nên cũng được yên thân vì không bị một lời chế nhạo nào từ các bạn cả.
Đã 40 năm qua rồi, nhanh thật, tôi giờ đầu 2 thứ tóc. Thầy giờ đã đi xa nhưng những gì học được từ thầy vẫn còn mãi trong tôi. 1 chút hy sinh 1 chút thiệt thòi vì mọi người để cuộc sống thêm tươi đẹp, hạnh phúc. Đó là những gì mà tôi và thầy đã làm và đó cũng là một kỷ niệm khó quên trong đời học sinh của tôi và người thầy mà tôi vô cùng kính mến.
Viết ngày 16/7/2012 .
Kiến cánh Trần Văn Ngọc
tặng thêm các bạn 1 truyện cười mình sưu tầm được.
CHỈ BIẾT BÓ TAY
Có 1 người bị 1 người khác đánh nhừ tử, tôi chạy đến can ngăn. Tôi hỏi:
- Sao mày đánh nó dữ vậy?
Người kia trả lời:
- Vì 2 năm trước nó chửi tôi.
- Nó chửi mày sao?
- Nó chửi tôi là đồ cái mặt hà mã.
- Sao lúc đó mày không đánh nó mà giờ mày lại đánh nó
Người kia gãi gãi đầu:
- Ơ ... vì ... bây giờ tôi mới thấy con Hà mã.
- Trời. Bó tay với mày luôn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét