Đúng là:
Một cây làm chẳng nên non. Ba cục chụm lại thành …đá ba chồng.
Cứ mỗi lần tôi có dịp về thị trấn Định Quán, đi tới đỉnh dốc cây số 110, là mắt tôi cứ đăm đăm nhìn thẳng về phía trước, nơi đó có 3 cục đá chồng lên nhau, đứng sừng sững giữa thị trấn trông rất đẹp mắt và rất nên thơ nếu là nhà thơ, còn nếu là nhà văn chắc hẳn sẽ nghĩ ra những áng văn chương rất tuyệt. Cảnh đẹp này không biết đã có từ bao giờ, nhưng tôi nghĩ rằng thiên nhiên đã hào phóng ban tặng một nét đẹp huyền bí cho thị trấn. Bao nhiêu năm nay đã không thay đổi mà còn phát triển về nhiều mặt như văn hóa, khoa học, đời sống.
Đi luôn thì thôi, nhưng nếu dừng lại ngắm nhìn thì trong tiềm thức của tôi lại đánh động về thời thơ ấu. Năm 1970 gia đình tôi về La Ngà, và cũng như các bạn, năm 71 tôi đến học dưới ngôi trường Trung học Bán công Định Quán. Thật ra tôi chỉ học ở đây 2 năm đệ thất và đệ lục, năm đệ ngũ mới học chỉ 1 tháng là tôi đã chuyển đi nơi khác. Nhưng trong hơn 2 năm học đó đã để lại trong tôi rất nhiều kỷ niệm của thời thơ ấu, tôi sẽ kể lại các bạn nghe những vui buồn đó.
Vui: niềm vui của tôi là khi nghe 3 tiếng kẻng vào lớp, lúc đó tôi sẽ được gặp thầy cô, và ngồi cùng các bạn minh. Nhưng chuyện vui mà tôi nhớ nhất là khi cả trường làm báo tường. Lớp được chia ra từng tổ để tranh tài đoạt giải. Không hiểu tổ của các bạn thế nào chớ tổ của tôi rất vui, mọi người – không phân biệt nam nữ - chụm đầu vào nhau bàn bạc, phân công người này vẽ người kia kể chuyện. Tuy bây giờ tôi không nhớ được tên hết mọi người trong tổ nhưng tôi còn nhớ tờ báo của tổ tôi rất ý nghĩa vì đã đưa cảnh quan đá ba chồng làm chủ đề chính.
Buồn: Ở cái tuổi nhất quỷ nhì ma thì hầu như cái buồn đều đến từ những sự đểnh đoảng, phá phách của mình. Tôi vốn là đứa học trò nghịch ngợm và hay cúp cua, không thuộc bài. Để rồi sau đó nhẹ thì bị vài cây, nặng hơn bị kêu lên văn phòng xử án. Không phải như ngày nay còn được ân xá đâu. Mà có phải một lần? cái bịnh đó nó tái đi tái lại, đồng nghĩa với chuyện bị ăn đòn tới tới lui lui hoài. Như vậy làm sao mà quên được phải không các bạn?
Nhưng đến khi tôi trưởng thành thì mới nhận ra được rằng thầy cô rất thương yêu những đứa học trò hư như tôi, chớ không phải dùng đòn roi để làm nguôi cơn tức giận của cô, thầy. Nghĩ vậy cho nên tới bây giờ tôi vẫn thấy mình có lỗi với thầy cô và luôn luôn tôn kính, quý trọng, xem thầy cô như cha mẹ của mình.
Còn câu chuyện khác tôi sẽ muốn dành riêng cho các bạn Định quán, 115. Chắc các bạn sẽ hỏi tôi là ai vậy? Và tôi cũng muốn nói lắm nhưng hôm trước bạn “NHÀ XUẤT BẢN” lớp mình có dặn tôi giữ bí mật để câu chuyện hấp dẫn nên tôi phải đành tuân theo thôi.
Sáng hôm đó, tôi cùng với các bạn bước lên xe Đức Hòa của bác Ri thì trước mặt là một đám sương mù dầy đặc, khiến tầm nhìn bị giới hạn, chỉ có thể quan sát trong vòng 20m. Khi xe bắt đầu lăn bánh thì chỉ khoảng 20 phút sau chúng tôi sẽ có mặt ở Định Quán để ăn sáng và nghỉ ngơi một lát mới tới trường. Nhưng ngày hôm đó quả thật là may mắn, nếu không tôi chẳng còn ngồi đây để kể lại câu chuyện này. Xe chạy được vài cây số thì bỗng dưng bánh xe rít trên đường và mọi người đổ nhào về phía trước trong tiếng kêu: Giêsu chết con rồi phát ra từ miệng các bạn nữ. Tôi cũng bị va chạm rất mạnh về cú thắng gấp ấy và tôi nghe bác tài quát lên: Im đi mấy con ranh này. Lúc này tôi đã hiểu chuyện gì và bác tài do sự la hét nên cũng cuống cuồng quay đầu xe lại rất khó khăn chậm chạp làm cho mọi người trên xe càng sợ thêm. Các bạn biết chuyện gì không? Tôi cố căng mắt nhìn vào trong đám sương mù dầy đặc ấy và nhận ra là một mô đất đen thui vắt ngang đường cách chừng vài mét. Thời ấy đất nước chiến tranh, những chuyện đắp mô xảy ra như cơm bữa nhưng do sương mù mà chiếc xe đã sát cạnh khu vực nguy hiểm rồi. Thật may mắn cho bọn học sinh chúng tôi, chỉ thêm vài giây nữa thôi là sau một tiếng ầm, mọi người chắc chắn sẽ bỏ miền hạ giới mà tới thiên đàng. Nhưng rất may là do chưa mở tiệc chia tay nên chuyện đó chưa xảy ra.
Trở lại chuyện ở tuổi chúng ta bây giờ, hầu hết đều làm ông làm bà. Nhưng riêng tôi, thật kỳ lạ khi nghe tin thông báo họp mặt của Cựu học sinh tôi bỗng thấy mình bé nhỏ lại. Tôi gặp được các bạn, chính là gặp được tuổi thơ của chính mình, cái tuổi thơ hồi năm nẳm với những trận đòn, những buổi trốn học. Tôi không hiểu các bạn ra sao, riêng tôi tôi rất quý, vì xem nó như liều thuốc bảo vệ tinh thần trong cuộc sống đầy bon chen này.
Tôi cũng tha thiết, mong muốn tất cả các bạn cùng trường cùng lớp nên duy trì vấn đề họp lớp họp trường mãi mãi. Đừng để nó trôi đi thì rất tiếc.
Nhân dịp này Châu Chấu xin tranh thủ thời gian ghi lại hồi ức của mình để gởi đến tham dự phong trào Ký ức học trò. Xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại vào những buổi họp lớp.
Châu Chấu – lớp Thú (LỚP CHÚNG MÌNH)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét