Bí ẩn lỗ hổng thời gian !
Những năm gần đây, giới học giả chuyên nghiên cứu bí
ẩn siêu nhiên ở châu Âu và Mỹ xôn xao bàn tán về các hiện tượng có liên
quan đến "lỗ hổng thời gian" và sự mất tích - tái hiện một cách thần bí.
Người ta cố gắng vận dụng mọi kiến thức để giải thích được những hiện
tượng này.
Ngày 14/04/1912, con tàu thủy siêu cấp Titanic trong
chuyến đi đầu tiên đã gặp nạn do va phải băng, khiến 1.500 người mất
tích. Vậy mà vào giữa năm 1990 và 1991, tại khu vực gần núi băng Bắc Đại
Tây Dương, người ta đã phát hiện và cứu sống hai nhân vật đã biến mất
cùng con tàu Titanic gần 80 năm về trước.
Sự trở về của Wenni Kate
Ngày
24/09/1990, con tàu Foshogen đang đi trên vùng biển bắc Đại Tây Dương.
Thuyền trưởng Karl đột nhiên phát hiện một bóng người từ vách núi. Qua
kính viễn vọng, ông nhìn rõ một phụ nữ đang dùng tay ra hiệu cấp cứu.
Người phụ nữ này mặc trang phục quý tộc Anh thời kỳ đầu thế kỷ 20, toàn
thân ướt sũng và rét run cầm cập. Khi được cứu lên tàu, trả lời câu hỏi
của thủy thủ, cô nói: "Tôi tên là Wenni Kate, 29 tuổi, một hành khách
trên con tàu Titanic. Khi tàu đắm, một con sóng lớn đánh giạt tôi lên
núi băng này, thật may mắn là các ngài đã kịp cứu giúp". Nghe câu trả
lời đó, mọi người đều cảm thấy hết sức kỳ lạ, không hiểu chuyện gì đã
xảy ra và họ nghĩ rằng có lẽ do sốt cao, cô gái này đã nói nhảm.
Kate
được đưa đến bệnh viện để kiểm tra. Sức khỏe của cô không có gì đáng
ngại ngoài việc cô quá sợ hãi do bị lạc nhiều ngày, thần kinh cũng không
có dấu hiệu rối loạn.
Các xét nghiệm về máu, tóc, cho thấy cô
khoảng chừng 30 tuổi. Vậy là nảy sinh một vấn đề khó tin đến kinh người:
chẳng lẽ Kate từ năm 1912 đến nay, trải qua gần 80 năm mà không hề già
đi chút nào? Thẩm tra, đối chiếu với bản danh sách hành khách trên tàu
Titanic, người ta nhận thấy mọi nội dung đều trùng khớp với những gì
Kate đang nói. Trong khi mọi người đang tranh luận thì sự việc thứ hai
xảy ra.
Sự trở về của thuyền trưởng Smith
Ngày
09/08/1991, một tổ khảo sát khoa học hải dương trong khi khảo sát tại
khu vực phía tây nam cách một núi băng Bắc Đại Tây Dương chừng 387 km,
đã phát hiện và cứu sống một người đàn ông 60 tuổi. Lúc đó người đàn ông
này đang ngồi bình thản bên rìa nước. Ông ta mặc bộ quần áo màu trắng,
khá gọn gàng, rít sâu điếu thuốc và rút điếu thứ hai, mắt nhìn về phía
biển khơi, mặt lộ vẻ dạn dày sương gió. Không ai có thể nghĩ rằng đó
chính là thuyền trưởng danh tiếng Smith của con tàu Titanic.
Nhà
hải dương học nổi tiếng, tiến sĩ Marwen Iderlan, sau khi cứu được Smith
đã phát biểu trước báo chí rằng không thể có sự việc nào đáng kinh ngạc
hơn. Người đàn ông này không thể là tên lừa đảo, ông ta đích thực là
thuyền trưởng của con tàu Titanic, người cuối cùng cùng với con tàu chìm
xuống biển. Khó tin hơn nữa là Smith đến nay đã 140 tuổi nhưng trên
thực tế mới chỉ là một ông già 60. Khi được cứu, ông một mực khẳng định
rằng hôm đó là ngày 15/09/1912.
Sau khi được cứu, ông được đưa
đến Viện tâm thần Oslo (Nauy) để chữa trị. Nhà tâm lý học Jale Halant đã
tiến hành hàng loạt thử nghiệm và kết quả là Smith hoàn toàn bình
thường. Ngày 18/09/1991, trong một đoạn tin vắn, Halant khẳng định người
được cứu đích xác là thuyền trưởng Smith vì ngay việc đối chiếu vân tay
cũng đã cho thấy điều đó.
Sự việc cần được giải thích rõ ràng.
Một số cơ quan hải dương Âu - Mỹ cho rằng thuyền trưởng Smith và hành
khách Kate đã bị rơi vào "hiện tượng mất tích - tái hiện xuyên thời
gian". Theo đó, một số chuyên gia phán đoán có khả năng trên biển vẫn
còn một số hành khách Titanic sống sót đang chờ được cứu giúp, vì trong
lịch sử cũng đã có không ít trường hợp mất tích - tái hiện một cách thần
bí.
Sự mất tích của 25 lính hải quân Mỹ
Theo
hồ sơ của bộ hải quân Mỹ, trong chiến dịch Thái Bình Dương thời kỳ
chiến tranh thế giới thứ 2, chiến hạm Indiana Bolis của Mỹ bị tàu ngầm
của Nhật đánh chìm. Lúc đó, hải quân Mỹ đã thu được tín hiệu cấp cứu của
25 binh lính và sĩ quan rời khỏi chiến hạm bằng thuyền cứu hộ. Nhưng
sau nhiều lần tìm kiếm, 25 quân nhân kia vẫn bặt vô âm tín. Cuối cùng,
nhà chức trách đành phải tuyên bố họ đã mất tích. Nhưng một ngày tháng
07/1991, một đội thuyền đánh cá của Philippines trên hải phận Sibis,
phía nam quần đảo Philippines, đột nhiên phát hiện một chiếc thuyền cứu
sinh, trên thuyền có 25 binh lính đang trong tâm trạng hoảng loạn, dù cơ
thể vẫn còn cường tráng.
Phát hiện này làm cho các nhà chức
trách Mỹ vô cùng kinh ngạc. Điều khó hiểu hơn cả là chiến hạm Indiana
Bolis bị đánh chìm từ năm 1945, và mãi 46 năm sau đó, người ta mới thấy
họ, nhưng họ không hề thay đổi so với trước kia, thậm chí cả râu, tóc…
cũng không dài thêm chút nào. 25 người một mực khẳng định họ chỉ lênh
đênh trên biển một ngày đêm. 46 năm tương đương với một ngày, điều gì đã
xảy ra? Nhà thiên văn học, tiến sĩ Semesijians cho rằng, có khả năng họ
đã bị rơi vào "lỗ hổng của thời gian", mấy chục năm sau mới xuất hiện
trở lại và hoàn toàn không biết mình đang ở thời điểm nào.
Quan điểm của các học giả
Một
số người cho rằng "lỗ hổng thời gian" thực chất là "thế giới phản vật
chất" đang tồn tại trong vũ trụ. Họ dựa vào công thức tổng năng lượng
vật chất của Einstein, theo đó tổng năng lượng vật chất có hai trị là
chính và phụ. Vậy khi trị phụ xuất hiện, chúng ta cần phải làm thế nào?
Nhận thức nó ra sao? Một số học giả liền đưa nó vào mối liên hệ với "thế
giới phản vật chất". Trước mắt, chúng ta mới hiểu biết được chưa đầy
một nửa vũ trụ chúng ta đang sống, là phạm vi thế giới vật chất, còn nửa
kia là một hệ thống tạo thành từ phản vật chất.
Hai bộ phận này
tiếp cận với nhau dưới tác động qua lại của lực hấp dẫn. Khi tiếp cận
đến một mức độ nhất định, tác dụng "đổ vỡ" do thế giới vật chất và phản
vật chất sinh ra sẽ tạo ra một nguồn năng lượng vô cùng lớn, tạo thành
một áp lực tách đôi hai hệ thống. Theo đó, có thể thấy rằng mất tích
chính là hiện tượng phát sinh khi hai hệ thống vật chất và phản vật chất
tiếp cận ở mức độ cao nhất, sinh ra năng lượng tạo nên áp lực phân
tách. Khi hiện tượng "đổ vỡ" kết thúc, trường lực hấp dẫn trở lại trạng
thái ban đầu, hiện tượng tái hiện xảy ra.
Trong cuộc tranh cãi
giữa các nhà khoa học, nhiều giả thuyết khác cũng được đưa ra. Một trong
số đó là thuyết Thời gian đứng lại. Thế giới vật chất sau khi tiến vào
"lỗ hổng thời gian" đồng nghĩa với việc mất tích, và từ đó đi ra cũng có
nghĩa là được tái hiện. Như vậy, "lỗ hổng thời gian" và trái đất không
cùng một hệ thống, và thời gian trong "lỗ hổng" là tương đối tĩnh. Do đó
dù có mất tích 3-5 hay vài chục năm đi nữa, người ta sẽ không có gì
thay đổi so với lúc ban đầu.
Giả thuyết thứ hai được đưa ra là
thuyết Thời gian ngược, cho rằng thời gian trong "lỗ hổng thời gian" là
quay ngược so với bình thường. Người mất tích sau khi rơi vào đó có khả
năng sẽ quay ngược về quá khứ. Tuy nhiên, khi thời gian quay ngược một
lần nữa, người này lại được đưa trở về thời điểm họ bị mất tích, kết quả
là xảy ra hiện tượng tái hiện thần bí.
Trong thuyết thứ ba Đóng
cửa thời gian, "lỗ hổng thời gian" là hiện tượng tồn tại khách quan
trong thế giới vật chất, không nhìn thấy và cũng không thể sờ thấy. Đối
với thế giới vật chất mà con người đang tồn tại, nó vừa đóng lại vừa mở.
Thỉnh thoảng khi nó mở ra một lần, kết quả là xuất hiện hiện tượng mất
tích. Mở thêm một lần nữa, người mất tích tái hiện.
Trước mắt,
quanh vấn đề "lỗ hổng thời gian" vẫn còn nhiều ý kiến khác nhau, chưa có
một học thuyết nào có sức thuyết phục vì chưa đưa ra được những chứng
cứ xác thực. Hiện tượng "mất tích - tái hiện" vẫn còn là bí ẩn đang chờ
con người khám phá.......
|
Chúng ta biết gì về cái chết?
13:35 27 thg 9 2012Công khai11 Lượt xem
Nhà tâm lý học nổi tiếng người Mỹ, Tiến sĩ Raymond Moody,
sau khi nghiên cứu 150 ca thể nghiệm cận chết, đã cố gắng làm rõ sự thật
của cái chết.
1. Nghe tin về cái chết của mình: Họ nghe thấy bác sĩ hay người khác ở
tại chỗ công bố rõ ràng về cái chết của mình. Anh ta cảm thấy sự suy
kiệt sinh lý đã tới cực hạn.
2. Chưa bao giờ có trải nghiệm dễ chịu như thế: Ở giai đoạn đầu “thể
nghiệm cận chết” có cảm giác êm đềm yên lành, khiến cho người ta có cảm
giác dễ chịu.
Đầu tiên sẽ cảm thấy đau, nhưng cảm giác đau này qua rất nhanh, tiếp đó
cảm thấy mình đang trôi bồng bềnh trong một không gian tối tăm. Một cảm
giác dễ chịu nhất chưa từng thể nghiệm quây lấy anh ta.
3. Nghe thấy âm thanh lạ: Khi “cận chết” hoặc “chết”, sẽ có âm thanh
lạ vọng tới. Một cô gái trẻ nói, cô nghe thấy một giai điệu giống như
điệu nhạc, đó là một giai điệu tuyệt đẹp.
4. Bị kéo vào không gian tối tăm: Có người cho biết anh ta cảm thấy đột
nhiên bị kéo vào một không gian tối tăm. Bạn sẽ bắt đầu thấy giống như
một hình trụ không có không khí, có cảm giác là một vùng lọc, một bên là
thế giới hiện thực, một bên là vùng đất lạ.
5. Nhìn thấy cái xác của mình: Phát hiện thấy mình đang đứng ở một nơi
nào đó ngoài cơ thể quan sát cái xác của mình. Một người đàn ông bị
đuối nước nhớ lại kể, anh ta thoát ra khỏi cơ thể, một mình trong một
không gian, thấy mình giống như một chiếc lông vũ.
6. Người khác không nghe thấy lời bạn: Họ cố sức muốn bảo cho người
khác biết về tình thế khốn quẫn mà mình đang bị lâm vào, nhưng chẳng ai
nghe thấy lời họ. Một cô gái nói, tôi thử nói chuyện với họ, nhưng chẳng
ai nghe thấy.
7. Cố sức thoát ra khỏi thể xác của mình: Khi ở trạng thái thoát xác,
sẽ mất sự cảm nhận về thời gian. Có người nhớ lại kể, trong khoảng thời
gian ấy, anh ta từng cố sức thoát ra khỏi thể xác của mình.
8. Các cơ quan cảm giác chưa bao giờ nhạy như thế: Thị giác, thính
giác,nhạy hơn trước đó. Một người đàn ông kể, anh ta chưa bao giờ nghe
rõ như thế, tầm nhìn được tăng lên không ngờ.
9. Cô đơn trống trải, không thể giao tiếp được: Sau đó sẽ xuất hiện cảm
giác hết sức cô đơn hoặc bị cô lập. Một người đàn ông kể, anh ta có
gắng sức đến thế nào cũng không thể giao lưu được với người khác, cho
nên, “tôi cảm thấy hết sức cô đơn”.
10. Cạnh mình có “người” đi theo: Lúc này, bên cạnh mình xuất hiện
“người” khác. “Người” này nếu không đến để giúp cho anh ta tới được xứ
sở của người chết một cách thanh thản, thì cũng tới để nói cho họ biết
tiếng chuông báo tử còn chưa gõ, phải quay về đợi một thời gian nữa đã.
11. Xuất hiện ánh sáng vào thời khắc cuối cùng: Ở thời khắc cuối cùng
“thể nghiệm cận chết” sẽ xuất hiện ánh sáng. Luồng ánh sáng này mang một
“nhân tính” nào đó, một “nhân tính” hết sức rõ ràng.
12. Hồi vọng lại cả hành trình đời người: Lúc này, đương sự sẽ nhớ lại một lần toàn cảnh cả cuộc đời.
Khi người trải nghiệm dùng những cụm từ thời gian để mô tả nó, đều là
“cảnh này tiếp cảnh kia, chuyển theo đúng trình tự thời gian sự việc xảy
ra, thậm chí còn kèm theo cả hình ảnh, một vài cảm giác và tình cảm khi
ấy cũng được thể nghiệm lại”.
13. Bị giới tuyến ngăn trở: Vào lúc này, người ta sẽ gặp một thứ có thể
gọi là dạng “giáp biên” hay “giới tuyến”, ngăn trở bạn tới một nơi nào
đó, được biểu thị bằng nhiều hình thái khác nhau: Một bãi sông, một đám
mây mù, một cánh cửa, một hàng rào trong cánh đồng hoang, hoặc là một
đường vạch.
14. Sinh mệnh trở lại: Nếu như may mắn được cứu sống, sau khi đã tiến
hành “thể nghiệm cận chết” ở các mức độ khác nhau, người ta phải “trở
về”.
Ban đầu, rất nhiều người muốn nhanh chóng trở về cơ thể mình, nhưng,
cùng với độ sâu đi vào thể nghiệm cận chết, anh ta bắt đầu chối bỏ không
muốn trở về cơ thể ban đầu.
Nếu gặp phải sự hiện diện của ánh sáng, thì thứ tình cảm này lại càng mãnh liệt hơn, tiếp đó, bạn đã “trở về” thực sự.
Những biểu hiện này được nhà tâm lý học nổi tiếng người Mỹ, Tiến sĩ Raymond Moody, đúc kết sau khi nghiên cứu 150 ca cận chết.
Mặc dù hoàn cảnh xảy ra sự thể nghiệm cận chết, cùng tính cách của các
cá nhân thể nghiệm cận chết có sự khác nhau cực lớn, trong lời kể lại
của những “người thể nghiệm cận chết” vẫn có những điểm giống nhau không
thể bỏ qua, họ đã sắp xếp dựa theo trình tự trước sau xuất hiện sự cảm
nhận.
Cách đây 31 năm, khi cho in cuốn sách đầu tiên “Life After Life” sau
nhiều năm tiếp xúc với những bệnh nhân chết đi sống lại, bác sĩ Moody
nói, ông chỉ ghi lại trung thực những câu chuyện này mà không cố ý chứng
minh là có một đời sống khác sau khi chết. Ông cũng nói thêm rằng, hiện
nay chưa có ai có thể đưa ra một bằng chứng cụ thể để chứng minh có 1
cảnh giới bên kia cửa tử, nhưng người ta cũng không thể phủ nhận kinh
nghiệm của hơn 8 triệu người lớn ở Mỹ và mấy triệu trẻ con nữa, những
người sống lại sau cái chết lâm sàng đã kể những gì họ thấy được sau khi
rời khỏi xác thân vật lý.
Bác sĩ Moodu kể, lần đầu tiên ông được nghe tả về cảnh giới bên kia cửa
tử do người chết hồi dương kể lại (kinh nghiệm cận tử) là khi ông còn là
một sinh viên y khoa triết học ở đại học Virginia. Một giáo sư dạy môn
tâm thần học kể lại cho sinh viên nghe chính ông đã “chết” đi rồi sống
lại 2 lần, cách nhau 10 phút. Ông kể lại những chuyện ly kỳ ông được
chứng kiến trong thời gian ông “chết”. Thoạt nghe thì anh sinh viên
Moody cũng lấy làm lạ nhưng không có ý kiến gì. Anh chỉ giữ cái băng thu
âm câu chuyện này để làm tài liệu thôi. Mấy năm sau, ông Moody bây giờ
là giáo sư triết ở 1 trường đại học ở Bắc Carolina. Trong 1 buổi giảng
dạy về thuyết bất tử (Phaedo) của Plato, nhà hiền triết nổi tiếng của Hy
Lạp thời cổ đại, một sinh viên xin gặp riêng để hỏi thêm về vấn đề sống
chết, vì bà của chàng ta đã “chết” trên bàn mổ, sau đó hồi sinh và kể
những câu chuyện bà đã chứng kiến rất hấp dẫn. Giáo sư Moody yêu cầu anh
sinh viên này kể lại từng chi tiết và ông rất đỗi ngạc nhiên khi thấy
những chuyện xảy ra cho bà già này gần giống với những mẩu chuyện ông
được nghe từ thầy của ông mấy năm về trước. Từ đó, ông cố ý thu thập tài
liệu về hiện tượng chết đi sống lại. Ông cũng đưa vấn đề này vào trong
các bài giảng của ông, nhưng không đề cập gì đến 2 trường hợp ông được
nghe. Ông nghĩ rằng, nếu có nhiều người chết đi sống lại thì thế nào
sinh viên cũng sẽ nói ra trong các giờ triết. Quả vậy, trong mỗi một lớp
học chừng 30 sinh viên, khi nào cũng có một anh xin gặp riêng sau giờ
học để kể cho ông nghe một câu chuyện chết đi sống lại. Có điều lạ là,
những mẩu chuyện này có nhiều tình tiết giống nhau, tuy người có kinh
nghiệm chết đi sống lại gồm nhiều thành phần khác nhau, khác về tôn
giáo, về học vấn, và địa vị xã hội.
Khi Moody theo học y khoa năm 1972 thì ông đã có một hồ sơ dày cộm về
những trường hợp chết đi sống lại. Ông bắt đầu nói đến công cuộc nghiên
cứu của ông với những người ông gặp ở trường y. Sau đó, theo lời yêu cầu
của một người bạn, ông nhận lời thuyết trình về hiện tượng chết đi sống
lại tại 1 Hiệp hội Y sĩ và nhiều hội đoàn khác. Và sau mỗi buổi thuyết
trình, thế nào cũng có người đứng lên kể lại kinh nghiệm chết đi sống
lại của chính mình. Dần dà ai cũng biết tiếng ông, nên nhiều bác sĩ đã
giới thiệu những bệnh nhân họ cứu sống được mà có những kinh nghiệm lạ
lùng trong thời gian họ “chết”. Sau khi vài tờ báo đăng tải tin tức về
công cuộc nghiên cứu của ông thì nhiều người tự động gửi những mẩu
chuyện tương tự xảy ra với họ. Ông quyết định chỉ chú ý đến trường hợp
những người do bác sĩ chứng thực là đã chết lâm sàng (tim ngừng đập,
thần kinh não ngưng hoạt động) rồi được cứu sống lại, và trường hợp
những người bị tai nạn, hồn lìa khỏi xác ngay nhưng sau đó lại hoàn hồn,
đã kể những sự việc họ chứng kiến.
Trong mấy trăm câu chuyện chết đi sống lại mà tác giả trực tiếp được
nghe, Moody nhận thấy, tuy kinh nghiệm của mỗi người có điểm khác nhau
nhưng tựu trung thì có thể nói có chừng 15 điểm mà ông thấy người ta hay
nhắc nhở :
1. Ngôn ngữ bất đồngNgười nào cũng tỏ vẻ bực bội rằng, ngôn ngữ ở cõi
trần không thể diễn tả đúng những sự việc xảy ra ở cõi giới bên kia. Một
người trong số đó nói : “Tôi biết, thế giới mà tôi được thấy là một thế
giới có hơn 3 chiều, nên không thể nào diễn tả được hết những điều tôi
muốn nói với thứ ngôn ngữ 3 chiều của chúng ta”.
2. Nghe tin mình đã chếtNhiều người kể rằng, họ được nghe chính bác sĩ
hay những người ở bên cạnh nói rằng họ đã chết. Bà Martin kể : “Tôi vào
bệnh viện nhưng họ không tìm ra bệnh. Bác sĩ James đưa tôi sang phòng X
quang để chụp ảnh gan tìm bệnh. Vì tôi bị dị ứng với nhiều thứ thuốc nên
họ thử trên cánh tay tôi trước. Thấy tôi không có phản ứng gì, họ liền
tiêm cho tôi thứ thuốc ấy. Nhưng lần này tôi bị phát dị ứng liền và chết
ngay sau đó. Tôi thấy bác sĩ ở phòng X quang vừa chích thuốc cho tôi,
bước đến nhấc máy điện thoại. Tôi nghe rõ ông quay từng con số và giọng
nói của ông : “Thưa bác sĩ James, tôi đã giết bệnh nhân của ông. Bà
Martin chết rồi”. Nhưng tôi biết tôi không chết. Tôi cố cử động, cố tìm
cách nói cho họ biết là tôi chưa chết nhưng tôi không thể làm gì được.
Rồi thấy họ làm thủ tục cấp cứu. Tôi nghe họ nói cần bao nhiêu “cc”
thuốc chích cho tôi, nhưng tôi không có cảm giác gì khi mũi kim chích
vào da. Tôi cũng không có cảm giác gì khi họ chạm vào người”.
3. Tâm an bình và tịch tịnhSố đông kể rằng, họ tận hưởng được một cảm
giác rất an lạc, thật khoan khoái khi mới thoát ra khỏi cái xác của
mình. Một người bị bất tỉnh ngay sau khi bị thương nặng ở đầu kể rằng,
khi mới bị chấn thương thì anh cảm thấy đau nhói, nhưng chỉ một thoáng
thôi, rồi sau đó anh có cảm tưởng như mình đang bềnh bồng trôi trong 1
phòng tối. Mặc dù hôm ấy trời lạnh lắm mà anh cảm thấy rất ấm áp trong
khoảng không gian âm u này. Anh thấy tâm thần mình bình an thoải mái lạ
lùng và anh chợt nghĩ “chắc là mình đã chết rồi”.
Một bà vật vã, đau đớn và ngất đi sau một cơn đau tim. Khi được cứu tỉnh
bà kể : “Tôi bắt đầu thấy sung sướng lạ, mọi lo âu buồn phiền biến mất,
chỉ còn lại một cảm giác bình an, thoải mái, thanh tịnh. Tôi không còn
cảm thấy đau đớn nữa”.
4. Âm thanhNhiều âm thanh lạ được tả lại, hoặc khi sắp chết hoặc khi vừa
tắt thở. Một người đàn ông “chết” trong vòng 20 phút trên bàn mổ kể
lại, rằng ông đã nghe một tiếng kêu ù ù rất khó chịu. Tiếng kêu như phát
ra từ trong đầu mình chứ không phải từ bên ngoài. Một người đàn bà kể,
khi vừa ngất đi thì bà nghe một tiếng rì rì lớn và bà cảm thấy đang chơi
vơi bay lộn lòng vòng trong không gian. Bà còn nghe một thứ tiếng khác
cũng khó chịu lắm, như tiếng động lạch cạch, tiếng va chạm hay tiếng
rống mà cũng như tiếng gió hú. Những người khác thì nghe một âm thanh dễ
chịu như âm nhạc, như trường hợp một bệnh nhân “chết” trên đường đi đến
bệnh viện, khi được cứu tỉnh lại ông kể : Ông đã nghe 1 âm thanh như âm
ba của nhiều cái chuông nhỏ từ đằng xa theo gió vọng lại, làm ông nghĩ
đến mấy cái chuông gió của Nhật, và ông chỉ nghe 1 âm thanh này thôi.
5. Đường hầm tốiNgay vừa khi nghe tiếng động thì người ta cảm thấy như
bị hút mạnh vào một khoảng không gian tối. Người thì nói giống như một
hang động; người thì bảo sâu hút như một cái giếng; người khác thì mô tả
như một khoảng không, một đường hầm, một ống xoắn, một cái chuồng,
thung lũng, ống cống, hoặc khoảng không của một hình vật thể hình trụ.
Tuy được diễn tả khác nhau nhưng điều này cho thấy, người nào cũng trải
qua kinh nghiệm này. Một bệnh nhân kể : Khi tim anh ngừng đập vì bị dị
ứng với thuốc mê thì anh thấy mình như bay qua một khoảng không tối tăm
như một đường hầm, với tốc độ cực nhanh như một con tàu đang lao đầu bay
xuống ở 1 công trường giải trí.
6. Giây phút bước ra khỏi xácTuy ai cũng biết rằng, cái “Ta” gồm 2 phần :
thân và thức, nhưng ít ai hiểu biết được phần Thức vì cho rằng, có thân
xác vật lý thì trí óc mới hoạt động được, không thể nào có 1 đời sống
nào khác ngoài đời sống với tấm thân vật lý này. Cho nên, trong quá
trình chết đi sống lại, ai cũng bị ngạc nhiên quá mức khi họ được ngắm
nghía thân xác bất động của họ.
Thực khó tưởng tượng được tâm trạng của những người này, khi họ thấy
mình đứng đây mà sao lại còn có thân hình mình nằm bất động ở đằng kia !
Khi hồn vừa lìa khỏi xác, họ chưa ý thức được mình đã chết nên ngẩn ngơ
không hiểu được hiện tượng này. Nhiều người muốn nhập vào xác mình lại
nhưng không biết làm sao. Có người rất hoảng sợ nhưng cũng có người
không sợ hãi. Một bệnh nhân nói : “Bệnh tôi trở nặng, bác sĩ buộc phải
vào nhà thương. Sáng hôm ấy tôi thấy một lớp như sương mù bao phủ quanh
tôi và cùng lúc ấy tôi thấy mình bước ra khỏi xác. Tôi thấy mình bềnh
bồng bay lên phía trên và nhìn xuống cái xác mình nằm ở giường. Tôi
không thấy sợ hãi chút nào, chỉ thấy một cảm giác bình yên trong một
khung cảnh êm ả thanh bình. Và tôi nghĩ, có lẽ tôi đang đi về cõi chết.
Tôi tự nhủ, rằng nếu tôi không nhập trở lại được vào cái xác kia thì tôi
chết thật rồi, và như vậy cũng không sao”.
Nhiều người nói rằng sau giây phút hoang mang lúc đầu, dần dà họ thấy
giác quan mới của thể hồn bén nhạy hơn. Họ có thể nhìn thật xa, nghe
thật rõ, đọc được ý nghĩ của người khác, và chỉ cần nghĩ đến chỗ nào họ
muốn đi thì đã thấy mình ở đó rồi. Nhưng vì họ không trao đổi gì được
với những người xung quanh nên họ thấy cô đơn buồn tủi.
7. Gặp những thể hồn khácNhiều người kể lại, họ chỉ cảm thấy cô đơn
trong chốc lát thôi, sau đó họ được gặp gỡ và chuyện trò với những người
thân, bạn bè quá cố. Một người phụ nữ kể lại cuộc vượt cạn khó khăn, bà
bị mất máu rất nhiều trong khi sinh. Lúc đó bà nghe bác sĩ nói là bà
không sống được nhưng bà thấy mình vẫn tỉnh táo và ngay khi ấy bà thấy
nhiều người vây quanh bà nhưng chỉ thấy mặt thôi. Họ đông người lắm, lơ
lửng ở trên trần nhà. Bà nhận ra đó là những người thân và quen đã qua
đời, bà thấy bà ngoại của mình và một cô bé bạn học hồi nhỏ cùng nhiều
người bà con quen biết khác. Ai cũng có vẻ tươi cười như chào đón bà ở
xa về.
Một người khác kể rằng sau khi người bạn thân tên Bob chết vài tuần thì
ông cũng suýt chết. Ông thấy mình bước ra khỏi thể xác vật chất và có
cảm tưởng như Bob đang đứng cạnh mình. Ông biết đó là Bob nhưng lại
trông không giống như hồi còn sống. Tuy nhìn thấy Bob, nhưng không phải
nhìn bằng mắt vì chính ông cũng không có mắt ! Nhưng lúc ấy ông không
nghĩ đến điều này là lạ vì ông không cần có mắt mà vẫn thấy. Ông hỏi Bob
: “Bây giờ tôi phải đi đâu, chuyện gì đang xảy ra ? Có phải tôi chết
rồi không ? Nhưng Bob không nói gì cả. Suốt mấy ngày tôi ở bệnh viện,
Bob luôn ở bên cạnh tôi nhưng vẫn không trả lời những câu hỏi của tôi
cho đến ngày bác sĩ tuyên bố là tôi đã thoát chết thì Bob bỏ đi”.
8. Đối diện với người ánh sángTuy tình tiết về kinh nghiệm “chết” của
mọi người khác nhau nhưng ai cũng nói đến cuộc gặp gỡ một vị thân toàn
ánh sáng. Đây có lẽ một chi tiết lạ lùng nhất đã làm thay đổi cuộc đời
của những người chết đi sống lại. Lúc đầu, vị này hiện ra trong thứ ánh
sáng lờ mờ, rồi ánh sáng trở nên rõ dần và sau cùng thì hiện toàn thân
trong một thứ ánh sáng rực rỡ. Có điều lạ là, tuy rực rỡ nhưng không làm
chói mắt. Tuy vị này hiện ra như một tòa ánh sáng mà ai cũng hiểu đây
là một người với đầy đủ cá tính nhân phẩm của một cá nhân. Vị này đã ban
phát cho họ một tình thương yêu không thể dùng lời nói mà diễn tả được
và ai cũng quyến luyến muốn kề cận vị này. Có một điều lý thú là hầu hết
mọi người đều tả dung mạo, phong cách của người ánh sáng này giống nhau
nhưng khi được hỏi người ấy là ai thì mỗi người nói một cách khác, tùy
theo niềm tin tôn giáo của họ.
9. Nhìn lui quãng đời mình”Người ánh sáng” nhắc nhở người chết tự kiểm
thảo đời mình, và cho người chết xem lại quãng đời của mình rõ ràng như
được chiếu trên màn ảnh lớn, từ lúc còn nhỏ ở với cha mẹ, lớn lên đi
học, đỗ đạt, công danh sự nghiệp …đều hiện lên rất rõ. “Người ánh sáng”
nhắc nhở rằng, ở trên đời không có gì quan trọng ngoài tình thương. Một
người kể rằng, khi ông được xem quãng đời niên thiếu của ông với cô em
gái, người mà ông rất thương yêu; “người ánh sáng” cho ông xem những lúc
ông hành động một cách ích kỷ hay tỏ lòng trìu mến săn sóc em mình.
“Người ánh sáng” nhấn mạnh đến việc nên giúp đỡ người khác. Dường như vị
này rất chú tâm đến sự học hỏi, cứ nhắc nhở ông phải lo trau dồi sự
hiểu biết của mình và nói rằng, sau khi thật sự giả từ thế gian để sang
cõi này ông cũng vẫn phải tiếp tục học hỏi, vì đó là một qui trình không
gián đoạn.
10. Ranh giới giữa hai cõiNhiều người nhớ rằng, họ đi dần đến một chỗ
giống như một bờ ranh, một bờ sông, một cánh cửa, một vùng sương mù màu
xám, một hàng rào, hay chỉ như một đường vẽ dưới đất. Một người bệnh tim
kể : “Sau khi lìa khỏi xác, tôi thấy mình đang đi trên một cánh đồng
thật đẹp, toàn một màu lục, nhưng khác hẳn màu lục của thế gian và chung
quanh tôi tràn ngập một thứ ánh sáng kỳ diệu. Xa xa đằng trước là một
cái hàng rào, tôi vội rảo bước sang về phía đó thì thấy một người phía
bên kia đang tiến về hàng rào như để gặp tôi, nhưng bỗng nhiên tôi có
cảm tưởng bị kéo thụt lùi, và người phía bên kia thì ngoảnh lưng lại đi
về hướng xa hàng rào”.
11. Trở lại cõi trầnDĩ nhiên, tất cả những người có kinh nghiệm chết này
đều sống lại. Và điều đáng nói là tất cả đều đổi khác sau khi nhìn thấy
thế giới bên kia. Phần đông nói rằng, khi vừa tắt thở, họ tiếc nuối
thân vật lý lắm, và cố tìm cách trở lại. Nhưng dần dà khi thấy nhiều
điều mới lạ ở cảnh giới bên kia thì họ không muốn trở về nữa, nhất là
những người đã được gặp gỡ “người ánh sáng” và được vị này ban cho một
thứ tình thương bao la vô điều kiện. Nhưng có người thì muốn trở về để
tiếp nối một công việc đang dở dang, hay vì các con đang còn nhỏ. Có
người nghĩ rằng vì người thân của họ níu kéo, cầu nguyện nên họ không
“đi” được như câu chuyện sau đây : “Tôi săn sóc một người cô già. Cô
bệnh lần này khá lâu. Đã mấy lần cô tắt thở, nhưng lại được cứu sống, có
lẽ vì mọi người trong gia đình ai cũng thương cô và cầu nguyện cho cô
bình an. Một hôm cô nhìn tôi và bảo : “Joan, cô đã thấy cõi giới bên kia
đẹp lắm. Cô muốn ở lại bên đó nhưng con và mọi người cứ cầu nguyện cố
giữ cô lại bên này nên cô không đi được. Thôi, con nói mọi người đừng
cầu nguyện cho cô nữa”. Và chúng tôi ngưng cầu nguyện thì cô mất một
cách bình yên sau đó”.
Phần đông nói rằng, họ không nhớ đã “trở về” như thế nào. Họ nói, họ chỉ
thấy buồn ngủ, rồi mê đi và khi tỉnh dậy thì thấy mình nằm trên giường
bệnh như trước khi được sang thế giới bên kia. Nhưng cũng có người nhớ
rõ chi tiết khi được trở về. Một người kể, khi hồn vừa lìa khỏi xác, ông
thấy mình bị cuốn đi nhanh qua con đường hầm tối. Khi sắp sửa ra khỏi
đường hầm thì ông nghe ai gọi giật tên mình ở phía sau, và bất thần ông
bị lôi tuột trở lại. Một ông khác kể là, hồn ông bay lên trần nhà nhìn
xuống thấy bác sĩ, y tá đang cuống quýt cứu chữa. Khi bàn sốc đặt vào
ngực, toàn thân ông giật nẩy lên và đúng lúc đó ông bị rớt xuống thẳng
đứng như một tảng đá và chui tuột vào thân thể trên giường. Một người
khác thì thấy hồn thoát ra từ đỉnh đầu, như được tả trong cuốn “Tử Thư
Tây Tạng”.
12. Kể lại kinh nghiệm “chết”Những người đã trải qua kinh nghiệm này nhớ
rất rõ là, họ đã ngạc nhiên sửng sốt khi chứng kiến những sự việc đang
xảy ra cho họ. Họ bảo chúng đã thật sự xảy ra chứ không phải do trí
tưởng tượng hay ảo giác. Tuy thế, nhiều người không dám kể hoặc chỉ kể
cho một vài người thân mà thôi, vì họ biết ở xã hội này không ai tin
những chuyện như thế, và còn cho là họ bị bệnh tâm thần. Một cậu bé kể
cho mẹ nghe, nhưng vì em còn nhỏ nên bà mẹ không để ý đến những lời em
kể, từ đó em không kể cho ai nghe nữa. Người thì cố kể cho mục sư của
mình nghe nhưng bị vị này phê bình là mình bị ảo giác. Một cô học trò
trung học muốn kể cho bạn nghe kinh nghiệm lạ lùng của mình nhưng bị cho
là tâm thần nên đành nín lặng. Vì vậy, ai cũng cứ tưởng chuyện này chỉ
xảy ra cho một mình mình thôi. Khi bác sĩ Moody nói với họ rằng, có
nhiều người đã có kinh nghiệm tương tự thì họ có vẻ mừng, vì thấy không
phải mình “điên”, không phải chỉ một mình mình thấy những chuyện lạ lùng
của cõi giới bên kia.
13. Thay đổi tâm tưNhư đã trình bày trên, những người trải qua kinh
nghiệm này thường thường không muốn kể với ai, nhưng họ cảm thấy những
gì họ kinh nghiệm đã để lại một dấu ấn sâu xa trong đời họ, đã mở rộng
tầm mắt của họ, đã thay đổi hẳn lối nhìn của họ về cuộc đời. Một ông tâm
sự : “kể từ ngày ấy, tôi thường tự hỏi, tôi đã làm gì với cuộc đời của
tôi, và khoảng đời còn lại này tôi sẽ phải sống như thế nào. Ngày trước
muốn gì là tôi làm liền, không suy nghĩ đắn đo. Nay thì tôi thận trọng
lắm. Trước khi hành động tôi thường tự hỏi lòng mình xem việc này có
đáng làm hay không hay chỉ có lợi cho bản thân thôi ? Nó có ý nghĩa gì,
có ích lợi gì cho đời sống tâm linh không ? Tôi không phê phán người
khác, không thành kiến, không tranh cãi. Và tôi thấy hình như mình hiểu
rõ mọi sự việc chung quanh một cách đúng đắn hơn, dễ dàng hơn”.
Nói chung, những người chết hồi sinh đều thấy đời mình có một mục đích
rõ ràng hơn, tâm tư thoải mái hơn, đầu óc rộng rãi cởi mở hơn, tình
thương yêu nhiều hơn, và nhấn mạnh đến đời sống tâm linh, cũng như một
đời sống khác sau khi chết. Họ như sực tỉnh khi thấy xưa nay mình chỉ
“mãi sống”, và lúc nào tâm tư cũng lo lắng, mưu cầu, sắp đặt cho ngày
mai, hay luyến tiếc quá khứ mà quên sống với giây phút hiện tại. Họ khám
phá rằng, đời sống tinh thần thật sự quí báu hơn đời sống vật chất
nhiều; rằng thân xác vật lý chỉ là nơi tạm trú cho phần tâm linh. Và họ
đều nói đến bài học từ “người ánh sáng” : Ở trên đời, tiền tài, danh
vọng hay bằng cấp cao cũng không đáng gì, chỉ có tình thương, ý tưởng
phụng sự người khác mới đáng kể. Thông điệp thứ hai từ “người ánh sáng”
là : Mọi người nên trau dồi trí tuệ và tình thương, vì sống và chết là
một quá trình được tiếp nối không ngừng.
Một anh chàng trẻ tuổi đang học làm tu sĩ Tin Lành kể, trước kia anh
nghĩ chỉ có những người theo giáo phái của anh mới được cứu rỗi, còn
ngoài ra tất cả đều là tà đạo và sẽ phải xuống hỏa ngục hết. Sau khi gặp
“người ánh sáng” thì anh thay đổi hoàn toàn. Anh thấy vị này hiền hòa,
nhân từ chứ không như niềm tin về sự trừng phạt những người không tin
mình như Thánh Kinh miêu tả. Vị này không hề hỏi han gì về giáo phái của
anh đang theo mà chỉ hỏi anh có biết yêu thương người khác không.
14. Quan niệm mới về cái chếtSau khi được thấy cảnh giới đẹp đẽ bên kia,
không còn ai sợ chết nữa. Nói như thế không phải là họ chán sống và
muốn đi tìm cái chết. Trái lại, họ thấy quý đời sống hơn và hiểu rằng
đời sống này là một môi trường tốt cho họ học hỏi. Họ cho rằng, vì còn
nhiều việc cần phải làm nên họ mới “bị” trả về và làm cho xong, để sau
này được ra đi 1 cách nhẹ nhàng.
Một người kể : “Kinh nghiệm này đã thay đổi hẳn cả cuộc đời của tôi mặc
dù chuyện này đã xảy ra lúc tôi mới 10 tuổi. Từ đấy tôi tin tưởng hoàn
toàn rằng, có một đời khác sau đời sống này và tôi không hề sợ chết. Tôi
thường tự cười thầm mỗi khi nghe có người cho rằng chết là hết”.
Có người thì ví cái chết như là một sự di chuyển từ một nơi này sang một
nơi khác, hay từ một con người vật chất sang một thể tâm linh cao hơn.
Có một bà, sau khi thấy có nhiều người thân đến chào, có cảm tưởng như
mình được đón tiếp về nhà sau một thời gian đi chơi xa. Người khác thì
nói rằng, dùng từ “chết” để tả lại cảnh tượng này là không đúng, vì đây
giống như một sự thay đổi chỗ ở. Một người khác nữa thì ví thân thể mình
như là nhà tù, và khi chết thì được thoát ra khỏi cái ngục tù đó !
15. Chứng cớ cụ thể Dĩ nhiên, có nhiều người đặt câu hỏi, những chuyện
do người chết hồi sinh kể lại có thể tin được không, có chứng cớ gì
không ? Câu trả lời là có. Thứ nhất, các bác sĩ thấy các bệnh nhân đã
tắt thở, tim đã ngừng đập, nên họ mới dùng phương pháp cấp cứu, vậy mà
sau khi hồi sinh, bệnh nhân đã dùng danh từ y khoa kể lại đầy đủ chi
tiết những gì xảy ra trong khi họ nằm bất động trên giường !
Một cô gái sau khi lìa khỏi xác đã đi qua phòng bên cạnh và thấy chị
mình đang ngồi khóc và kêu thầm “Kathy, đừng chết, em ơi đừng chết”. Sau
khi hồi tỉnh, cô kể lại chi tiết này và chị cô không hiểu sao cô lại
biết rõ như vậy. Một nạn nhân kể lại đầy đủ tình tiết về những người
chung quanh, họ đã nói những gì, ăn mặc ra sao..v..v… Một bà kể, khi hồn
lơ lửng trên trần nhà, bà thấy một chùm chìa khóa trên một nóc tủ. Chùm
chìa khóa này của một bác sĩ, trong lúc vội vàng đã vứt lên đó đã mấy
ngày trước và quên bẵng đi…
Đó là toàn bộ những câu chuyện được bác sĩ Raymond Moody viết lại. Những
ai muốn tìm hiểu chi tiết về cảnh giới bên kia cửa tử có thể tìm đọc
tài liệu nghiên cứu của nhiều tác giả người Mỹ. Chỉ cần vào Google và
ghi “the life beyond” thì sẽ thấy vô số tài liệu. Khi đọc cuốn “Tử Thư
Tây Tạng” (Tibetan Book of The Death), tôi thấy có nhiều điểm tương đồng
với cảnh giới được diễn tả trong cuốn “Life After Life” của bác sĩ
Raymond Moody. Có một điều lạ là, những người chết đi sống lại đều nói
đến một luồng ánh sáng, hay 1 người sáng, mà họ cho là thiên thần, tùy
vào lòng tin tôn giáo của họ.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét