1. Chuyện năm 70 - 71
Lớp vô học lúc cái trường đã cũ lắm rồi, Năm đó có thầy giáo trẻ mới tới, tất nhiên là trẻ măng. Thầy trẻ nhứt nên thương cái lớp nhỏ nhứt này lắm, thương tới nỗi mà cái lũ nhất quỷ nhì ma này nó lấy cái tên của thầy đặt luôn cho điệu nhạc Tính tình tang mà thầy cũng cười hì hì chớ không la rầy gì. Thầy dạy môn Hóa, hồi xưa hai môn Lý – Hóa được dạy cùng với các môn khác tức là từ đầu năm lớp 6.
Thầy dạy tiếng Anh tánh tình xông xáo, thầy to nhỏ sao với cấp trên mà một ông Cố vấn Mỹ rất đẹp trai xuống trường để dạy tiếng Anh. Không biết mấy lớp lớn thì sao chớ cái lớp nhỏ này khoái vô cùng. Mà khoái nhứt là ông cố cho lớp này ăn xuynh gum đã đời rồi mới bắt đầu cho học. Học với ông Mỹ đó vui lắm, mười lăm phút đầu tiên đứa nào đứa đó nhai nhồm nhoàm, ổng đem tới nhiều quá mà, muốn ăn bao nhiêu hổng được. Sau đó bắt đầu đọc theo ổng, uốn lưỡi, xì xèo tiếng gió ghê lắm
Học đọc đã rồi ổng cho hát, tất nhiên mình hát mình nghe Lớp cây cối có nhiều ca sĩ nữ, nổi danh từ hồi học tiểu học lận, mà hay nhứt là ca sĩ Búp. Nhớ hồi buổi học cuối cùng năm ngoái, là lớp 5 đó, nhỏ Búp hát bài Họp mặt lần cuối mà tụi con gái đứa nào cũng thút thít hết á. Còn con trai thì hai mắt đỏ hoe.
Lớp đông lắm trai thì có lớp trưởng Huỳnh Kiều, Hoàng, Quang, Tăng Câu, Đồng, Đạt, Tỷ, Phước, Chay, Phốc, Tiến, Thành, Bé. Con gái thì có Thu Vân, Búp, Ngân Anh, Sáu, Hòa, Liễu, Thêm, Hà, Đim. Còn nhiều lắm mà nhiều quá không nhớ nỗi.
Trong lớp có một nhân vật rất đặc biệt, đó là bạn Quang đầu ba vá. Có lần thằng Đạt chọc cái đầu chú tiểu, hai đứa đánh lộn quá trời. Mấy đứa đứng ngoài còn hò reo cho đến khi thầy tới mới thôi
Thầy Tuấn dạy Toán đẹp trai, hay chạy xe Vespa , thầy dạy Toán và rất thương bạn Phước với Thu Vân vì hai bạn này giỏi môn của thầy. Mà thiệt ra thì Thu Vân được hầu hết thầy cô yêu mến vì bạn học giỏi nhứt lớp.
Nhỏ Sáo đi học ngang cục đá ba chồng, bị cơn gió chiều thổi bay tà áo ng mắc tuốt vô hàng rào kẽm gai, xé một tiếng rột. Mấy nhỏ bạn học lật đật sát tới gần che chắn tiếp ứng. Còn Sáo một tay kéo kéo một tay che che, núp theo bạn bè trên suốt đoạn đường.
2. Năm 71 - 72
Năm nay xây trường mới, nằm trên khu đất trước chùa Cao đài Trường còn nghèo, chỉ có 4 phòng thôi, cổng cũng không có, sân trường thì tùm lum đá cục nào cục nấy bự xộn mới độc.
Tại vì chỉ có 2 phòng học nên lớp y được phân học buổi chiều. Năm nay có nhiều thầy cô mới, hiệu trưởng cũng mới. Hiệu trưởng còn trẻ lắm, cao cao, ốm ốm, đi tướng đít vêu vêu. Nghe kể thầy hay bạt tai và đá đít mấy đứa lớp dưới; nhưng mà đối với lớp này thì không có bao giờ. Thầy chỉ hay thụi vô bụng thôi. Tất nhiên là chỉ thụi vô bụng mấy đứa con trai.
Cái phòng cuối bên tay trái được kê mấy cái bàn bóng bàn giữa phòng. Lớp cây có nhiều tay vợt rất oai hùng. Gì không biết chớ cái món này là lớp chiếm số một của trường. Cũng chắc là do đánh hay nên được mấy thầy nhẹ tay, trong đó có luôn thầy Hiệu trưởng. Tại vì đây là món thể dục thể thao lúc đó đương được ưa chuộng mà. Thầy trò gì cũng đánh hết. Vô cuộc là đánh cật lực tận tình, không thèm quan tâm coi ai là thầy ai là bạn. Nói thì nói cho nổ tung trời chơi chớ cũng phải nể thầy chút. Nhứt là thầy Hiệu trưởng.
Cái phòng đó cũng là cái phòng dành để làm bích báo chung cho cả trường. Giờ ra chơi thì bàn để đánh bóng bàn, tới giờ làm bích báo thì để lu bù giấy mực. Thầy hiệu trưởng nói tổ chức thi coi bích báo lớp nào đẹp hơn. Khỏi nói cũng biết. Lớp lớn hơn phải đẹp hơn rồi.
Năm đó không có chuyện gì nhiều để nói, nghĩ hè rồi buồn quá kéo nhau đi … bắt ong. Kiều, Phước, Bé dắt nhau ra phía sau chùa Thiên Chơn để phá tổ ong. Phá tổ thì chính xác chớ nói bắt ong nghe sao chuyên nghiệp quá.
Kiều đứng dưới hai tên kia leo lên cây, một đứa thọt thọt một đứa khua nắm nhang cháy khói um sùm cay mắt. Mới đầu một con ong, rồi ba bốn con ong bay ra, sau cùng cả lũ ongbay hết ra ngoài. Kiều đứng dưới gốc cây khói um mù mịt không thấy đường, nghe hai tiếng bịch bịch tưởng tổ ong rớt xuống lật đật mò mẫm thu chiến lợi phẩm. Dè đâu chỉ thấy hai bạn mình bò lổm ngổm và ong vo ve đen trời.
Mấy bữa sau mới gặp được nhau . Lý do là sốt. Ba bạn hiền bạn nào cũng sốt vì ong đốt. Mà cũng may là ong này không có nọc đọc chớ nếu không thì cũng có đứa chết.
Hai tuần sau ba đứa gặp nhau nói nghí ngố một hồi, chủ đề xoay quanh chuyện bắt ong. Hết đứa này trách đứa kia rồi đổ thừa cho đứa nọ. Nói tới nói lui một hồi rồi kết luận là tại: Số mình xui. Phước còn than số bạn xui hơn nữa vì mấy tuần nay tự nhiên bị điếc, mà điếc một bên lỗ tai mới độc
Té ra một con ong đi lạc, Hèn chi cả tuần nay điếc lác nặng nề. Bé lật đật chạy đi mua cái nhíp rồi hai bạn hè hụi gắp ra.
3. Năm 72 - 73
Đầu năm không học môn Quốc văn với thầy Lý nữa mà chuyển qua học với thầy mới vô. Thầy Thanh chạy chiếc xe 67 cũ cũ, mà thầy viết chữ đẹp, đặc biệt là kiểu thầy viết cho mỗi tựa bài học.
Năm nay lớp siêng đánh bóng bàn, con trai đánh con gái cũng đánh, tinh thần thể dục thể thao lên cao vùn vụt. Đánh trong lớp chán thì quay qua đánh trong trường. Mà đánh trong trường hoài cũng chán, đánh tới đánh lui cũng không lớp nào qua nỗi được. Nhưng ác ôn là hễ đánh với mấy thầy thì phải thả, đặc biệt là thầy Hiệu trưởng.
Có một bữa thầy Năng phụ trách lớp đưa ba tay vợt của trường đi thi tuốt luốt ở dưới Long Khánh lận. cuối cùng đạt giải khuyến khích
. Qua Tết là thầy Hiệu trưởng đổi xe, chiếc xe bốn chỗ, cũng màu trắng. Vậy là một bữa Kiều, Phước, Thành xin thầy Hiệu trưởng cho mượn xe đi chút, thầy cho mượn cái rẹt liền.
Chạy một vòng coi bộ lã lướt lắm, tới đình thần xúm nhau ngừng xe vô tiệm uống nước cho thiên hạ biết mình có xe hơi chơi. Trở ra, đề hoài sao xe không nổ. Vặn qua vặn lại, lắc tới lắc lui một hồi mà cái xe nhứt định không nổ máy. Không nổ máy đã đành, mà lại còn … gãy luôn chìa khóa xe. Cuối cùng chỉ còn có một cách duy nhứt làm được là một đứa phải đi bộ xuống kêu thợ. Thiệt là không có cái dại nào giống cái dại nào.
Năm đó dưới mới vô có em gái mũm mĩm xinh xinh. Tuy học lớp 6 nhưng em hơi cứng tuổi hơn các bạn cùng lớp. Em có khả năng văn chương, làm thơ đăng trên Bích báo trường. Một ngày cuối năm học, cả lớp rủ nhau lên thành phố đá chơi (nghĩa là cái bãi đá sau chùa Thiên Chơn đó – là cái tên mà ông Cố vấn Mỹ dạy cho lớp hồi năm xưa: Rock city), em lớp nhỏ cũng được mời theo dự picnic của lớp.Tan tiệc, để cám ơn em tặng anh Kiều một chiếc khăn tay tự em làm. Cho giấu tên nhen.
4. Năm 73 - 74
Năm nay là năm học cuối cùng ở đây rồi, đứa nào cũng lớn, cũng biết sắp sửa chia tay nhau nên đối xử với nhau tình cảm lắm. Cô Hòa năm nay sinh em bé, nên cô nhờ người anh tới dạy giùm trong mấy tháng ở nhà. Anh cô là thầy Nghĩa.
Thầy Nghĩa chịu đi chơi lắm, mà thầy ở xa tới biết đi chơi với ai ngoài học sinh. Thầy trò kéo nhau đi dã ngoại liên miên, cứ ngày chủ nhựt là làm một chuyến picnic cắm trại. Hết đồi này tới đồi nọ, Dankar, Nancy tùm lum.
Cũng nhớ tới một chuyện rất tiếu của thầy hiệu trưởng, Không biết bữa đó làm sao mà đứa nào nghịch ngợm, quậy cái ổ khóa văn phòng tưng bừng. Kể ra khóa hư thì mua khóa mới là ô kê thôi. Nhưng mà thầy Hiệu trưởng không chịu vậy, thầy kêu lớp lớn nhứt lên … sửa khóa.
Vậy là cắm cắm cúi cúi đút đầu vô sửa. Mới đầu còn xúm đông đông, về sau chán quá mấy thầy dùi bỏ đi hết, còn lại hai thằng già đầu ở lại chịu trận. Lắc tới lắc lui, xoay bên trái, vặn bên phải, đập đập, gõ gõ, thậm chí cả … chửi thề nữa mà cái ổ khóa vẫn lì như quỷ,thiếu điều quỳ xuống lạy nó cho rồi.
Vậy mà cuối cùng cũng xong, Thầy Hiệu trưởng trở vô trở ra nhiều lần theo dõi học trò làm, sau cùng thấy đạt yêu cầu, thưởng liền cho hai đứa một đứa một con 20 môn Toán nghiêm chỉnh. Toán mà được 20 điểm là ghê lắm à nha
Chuyện 4 năm học nhớ được bao nhiêu đó, đóng góp với trường cho có phong trào
Huỳnh Kiều – Lớp trưởng Bình linh xanh
Phần Bổ sung của chị Ngân Anh
Cái chuyện luôn luôn xảy ra trong thời đi học, đó là cắp đôi. Mà cắp đôi thì vô duyên không kể xiết. Chỉ cần kiếm đâu ra hai từ có quan hệ với nhau, thậm chí xa lắc xa lơ mà thấy được được, là cắp đôi liền. Ai đời Hai với Sáo thì có bà con gì, mà cũng ráng kéo vô thành 26. Rồi Lộc thì thành Búp, rồi thêm Ngân hàng nữa chớ. Coi chịu đời thấu không. Thiệt tình mà.
Đội văn nghệ của lớp thiệt là hùng hậu nổi đình nổi đám nhứt là chị Ngân với Búp. Tới nỗi ông Đại úy Thoại cũng mời tham gia hát cho chương trình của tâm lý chiến của lính. Mà hồi đó vùng này xôi xôi đậu đậu, kêu thì lên hát vài bản cho có theo yêu cầu thôi chớ đâu dám tính tới chuyện lâu dài. Thôi, tuổi học trò còn ngây thơ trong trắng, ráng giữ cái mạng mà sống cho lâu dài để mai mốt còn làm ông này bà nọ chớ ngu sao mà chen chúc chi cho sớm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét