a

Mời các bạn bấm vào cuối trang BÀI ĐĂNG CŨ HƠN để đọc tiếp. Những bài viết về trường Trung học Bán Công Định quán được đặt trong thư mục KÝ ỨC HỌC TRÒ.

Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015

Chuyện kể của Mỹ Hương, Chinh, Ut Nho, Phuoc, Truoc, BTuyet
08:03 25 thg 7 2012Công khai10 Lượt xem 0
Hương với Cúc là đôi bạn thân, dù mỗi đứa ở một nơi nhưng hễ đi học là xáp vô, đi đâu cũng kè kè, cuối năm còn có thêm Dân vô nhập hội nữa. Ba đứa tụi này xấu xấu, không biết ăn diện mà cũng không có gì nổi bật ngoài cái chuyện Dân học giỏi, Cúc thì kém Dân một chút. Sức học của Hương so với 2 đứa bạn thì không bằng. Tại vì ở nhà Hương làm việc cực lắm, bán tạp hóa và một nhà máy chà gạo. Công việc nhiều nên Hương làm hùng hục ngày đêm, giờ đâu mà học mà hành chớ. Nhỏ Mai cũng vậy, hai chị em mới mười mấy tuổi đầu mà khuân khuân vác vác thóc lúa như thanh niên.
Năm lớp 7 làm bích báo thiệt là vui, căn phòng được xài chung, sáng nay lớp này xài, sáng sau lớp khác xài, chạy ra chạy vô phê bình chỉ trỏ ý kiến lung tung riết mà mấy đứa phụ trách muốn điên cái đầu. Mất trật tự quá nên thầy Hiệu trưởng nổi giận, chỉ cho phép vài đứa qua làm thôi, hết đứa này tới đứa khác. Hôm đó tới phiên Hương với Cúc đóng cửa chép bài. Viết hay vẽ trên giấy roky đều phải nắn nót cẩn thận không để sai sót, chớ sai rồi mà cạo sửa thì coi không được. Hai đứa được phân công viết bài ở 2 vị trí xa xa chớ ngồi gần cùi chõ đứa này đụng cùi chõ đứa kia Hương viết xong rồi chớ Cúc thì chưa vì bài Sớ Táo quân của nhà thơ nào dài dữ quá. Đương cắm cui thì … bịch. Hết hồn. Ngó ra cửa sổ thấy Lợi, Hương quát:
- Đi ra cho người ta làm (Oai chưa – người ta đương làm việc mà).
Lợi lườm:
- Nói cho mà biết, lo trốn đi. Ở ngoải đương chích ngừa đó.
Hồi đó lâu lâu hay có y tế xuống chích ngừa, chủng đậu cho học trò, mà học trò nhiều đứa cũng sợ đau trốn mất. Nhưng hồi nãy Lợi vô bất ngờ làm Cúc giựt mình, rớt một giọt mực xuống bài viết. Nó điên tiết quát lên:
- Trốn  hay không kệ người ta. Ai mượn mà nhiều chuyện.
Lợi nổi khùng nhảy cửa sổ ra ngoài, vừa đi vừa quay lại lảm nhảm:
- Thiệt là làm ơn mắc oán mà.
Vết mực đó sau này Cúc lấy bút màu vẽ thành cái nhụy hoa tim tím, hên dễ sợ.


Chuyện kể của Trước
07:55 25 thg 7 2012Công khai10 Lượt xem 0
Năm đó có một chuyện rất tức cười cho cả nhóm La Ngà mà sau này còn kể hoài. hồi đó đi học rất cực khổ, phải đi năn nỉ từng chiếc xe một để tới trường. Thường thì hay cử một hai đứa đi xin, hễ được rồi thì cả bọn kéo nhau đùm núm đưa lên. Dùng từ kéo ở đây là chính xác vì gần hết là thấp bé nhỏ con, nên hễ lên xe, nhứt là xe tải, xe cần câu thì đứa lôi đứa kéo đứa đẩy, chớ cái xe nào cũng cao lêu nghêu so với bọn trẻ con hết.
Hôm đó Hòa lùn và Thiệt được cử xin đi nhờ một chiếc xe tải lớn. Người tài xế nửa giỡn nửa thiệt:
- Dám đi hông.
- Dám.
- Dám thì lên.
Con trai leo lên trước để còn kéo con gái lên sau (mặc dù khi leo cũng có người … ủn đít,). Khi Ngọc, Trước và Quốc leo lên thùng xe thì bỗng nhiên chết đứng. Mặt của Ngọc xanh lè. Vui đứng dưới đất quát lên:
- Nhanh lên, mấy cái thằng này.
Quốc lắp bắp:
- Cái hõm … cái hõm.
Mình thì chuyển qua  ngôn ngữ quê hương Quảng Nam
- Cái quan tè, cái quan tè.
Cả bọn ré lên chen lấn nhau chạy

Chuyện của Út nhỏ
07:48 25 thg 7 2012Công khai20 Lượt xem 0
Năm lớp 7 Út ngồi gần H, tới nữa là Nga. H trắng trẻo, miệng cười móm móm tròn như hột mít. Hồi năm ngoái H ngồi kế Phước, hai đứa là một cặp gần nhà đi học đi chơi với nhau, năm nay Phước nghỉ bỏ H lại lẻ loi một mình. Đầu năm mới có một lần (một lần mà Út và Nga suốt đời không bao giờ quên) cả lớp bị phạt quỳ gối ngậm viết chì, đương chấp hành cái mệnh lệnh quen thuộc từ năm ngoái để lại một cách bình thường thì H xỉu cái rầm . ác ôn là nó không xỉu trên bàn giùm mà chui tọt vô trong lòng của cái bàn học nhỏ chút xíu. Hai đứa Út và Nga toát mồ hôi lôi lôi kéo kéo để đưa H ra. Trong lòng cứ thắc mắc không hiểu sao nó có thể chui một cách bất ngờ và gọn ghẽ trong cái bàn mà tới hồi chui ra gian khổ vậy không biết. Ác một cái là đâu có ai giúp thêm được, cái bàn học sinh nhỏ xíu, hẹp té. Cho tới khi đem H ra được thì đứa nào đứa nấy hết xí quách rồi.



Chuyện của bạn Chính
07:38 25 thg 7 2012Công khai10 Lượt xem 0
Nhà Chính có chiếc xe Dahatsu chở bánh mì bỏ mối trên Phương Lâm, nên mình được phân công đi mua giấy Croky. Khổ thân thiệt, cái xứ nhỏ xíu tới mức tờ giấy croky cũng phải đi mua cách hai chục cây số mới có.
Đem giấy lên trường hơi bất tiện vì tờ giấy rất lớn so với Chính hồi đó, Mình  cuốn lại, cột cẩn thận rồi một tay ôm, một tay giữ ghi đông xe đạp xuống trường. Trường hồi đó còn nghèo quá làm gì cò cổng mà chỉ có … cái dốc bốn mươi lăm độ. Từ đường quốc lộ, Mình thả xe xuống dốc, bóp cái thắng bánh trước sát rạt (đừng ai hỏi sao không bóp thắng sau, tay đó mắc ôm cuộn giấy còn gì), mà mình thì thuận tay trái. Hậu quả ra sao thì chắc ai cũng đoán được rồi. mặt mũi dơ dáy, bụi đất tèm lem, cái áo còn bị rách chỗ bã vai, vậy mà tay vẫn ôm khư khư tờ giấy.
19.jpg


Năm lớp 8 thầy Quốc họp mặt mấy lớp, đố mọi người coi ai đối được câu Đức quốc Hít le thì thầy thưởng. Câu này anh Ngọc đã có giảng hồi năm lớp 6 nên mình mạnh dạn đối lại là Nam bang Phùng há. Mấy bạn vỗ tay rầm rầm, thầy khen quá trời thưởng cho cây dù giấy

À mà mấy năm học đó mình cũng hay tham gia cái hội vô chùa chơi, với lại đi tắm sông La Ngà


Chuyện kể của Phước - LỚP CHÚNG MÌNH
03:25 25 thg 7 2012Công khai7 Lượt xem 0
Chuyện hồi đi học Phước không nhớ gì nhiều, vì chỉ học có 1 năm lớp 6 thôi rồi nghỉ, nhớ được bao nhiêu kể lại bấy nhiêu thôi
Phước hồi đi học sức khỏe kém lắm, có lần cô Diệp phạt cả lớp quỳ gối ngậm viết chì, Phước quỳ một hồi thấy mơ mơ hồ hồ mà sợ cô không dám nói. Tới chừng Cư thấy mặt Phước xanh lè xanh lét mới la lên nó sắp xỉu rồi nè. Vậy là cô Diệp kêu Phước đi tới phía gần cửa sổ, ngó ra đám ruộng gần chùa Cao đài. Nhờ được thoát qùy gối và hít thở khí trời nên một lát Phước khỏe lại, cô cũng cho mấy bạn ngồi xuống hết. Lần khác Phước bị đau mắt, mà tiếc học cũng ráng tới trường. Gặp thầy Hiệu trưởng, thầy đuổi về đuổi nó về, hô là đem theo cả ổ vi trùng đau mắt tới lây cho cả trường. Vậy là Phước lủi thủi ôm cặp ra về, quê hết sức

Thỏ con Lê Thị Phước

Chuyện kể của Bạch Tuyết

Có một thầy về dạy ở trường hai tuần rồi đi, dạy môn Sử ký. Tuy dạy trong thời gian ngắn ngủi nhưng lại rất ấn tượng. Hôm đó thầy Hiệu trưởng dắt vô lớp giới thiệu thầy giáo mới. Cả lớp ngoan ngoãn cúi đầu chào nhưng lại ghé tai nhau xầm xì. vì thầy đeo cái kiếng mát nhưng lại bịt một bên mắt bằng miếng da như trong phim hải tặc vậy.

 Trong khi cả lớp đang yên lặng dò xét thày mới vô thì Tuyết đã cười hí hí rất hồn nhiên với Luận:

- Ê mày, ông thầy Độc nhãn long.

 nói nhỏ một chút thì thầy không nghe, hay có nghe cũng giả bộ làm lơ. Đằng này mở volume hơi lớn, mà lớp thì chỉ có tiếng xì xào nên thầy không thể nào không nhìn xuống được. Vậy là:

- Em ngồi bàn cuối lên đây trả bài tuần trước cho tôi.

Tuyết le lưỡi rồi từ từ lên bảng. Bài tuần trước là bài nhà Tiền Lê, nói về sự tàn ác gây nên cảnh biến loạn, mất ngai vàng của Lê Long Đĩnh. Trong đó nhấn mạnh tội ác của vua này là ăn chơi xa xỉ, đùa vui trên nỗi đau của người khác, cụ thể là đem phụ nữ có thai ra mổ bụng coi thai nhi trai hay gái hoặc đem mía róc trên đầu nhà sư vốn dĩ không có sợi tóc nào nên máu chảy đầm đìa.

Tuyết có thuộc bài đâu. Tối hôm qua đi chơi tới khuya mới về, chui vô mùng ngủ liền chớ học hành gì. Sáng nay chạy ào ào vô lớp lật tập bài tập của Luận ra chép quýnh chép quáng, có ngó ngàng gì tới môn Sử đâu

Còn đương lớ ngớ thì thầy  nói:

- Kể cho tôi nghe tội ác của Lê ngọa triều.

Tuyết lắp bắp :

- Lê ngọa triều là .. là .. Lê ngọa triều.

Thầy gắt:

- Tôi biểu kể tội ác.

Có đứa ở dưới thương hại, nhắc nhỏ:

- Róc mía, mổ bụng.

Mừng quá, vậy Lê ngọa triều là Lê Long Đĩnh mà, hình như tuần rồi thầy có nói mà tại không học nên quên. Lật đật nói liền:

- Dạ, Lê Ngọa Triều bắt nhà sư mổ bụng, róc mía lên đầu đàn bà chửa.



Mấy đứa thuộc bài gục đầu xuống bàn cười sặc sụa, còn thầy thì quay mặt vô bảng cười run run đôi vai. Sau đó Tuyết trở về chỗ ngồi, đem theo hai cái trứng vịt bự chảng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét