Một thoáng nhớ nhung
Không lạ gì phải không? Biểu tượng của thị trấn chúng mình đây mà. Mấy mươi năm rồi vẫn thế
Còn ai đây nè? Bà cô giáo quánh học trò dữ nhất thời đó mà, ai chả biết
Vậy là hơn 30 năm trôi qua rồi, chúng mình từ những cô bé cậu bé 15 tuổi, nay đã trở thành .... 51. Đời người như vó câu qua cửa sổ, ngoảnh đi ngoảnh lại đã sắp hết 60 năm cuộc đời.
Đã qua rồi những tháng ngày vô tư tuổi nhỏ, cắp sách đến ngôi trường nhỏ xíu của quận mình, có ông Hiệu trưởng vác xe Jeep chạy vòng vòng và bà cô giáo quánh học trò đen đét phát ớn.
Qua rồi những ngày trốn học vào bãi đá sau chùa, có tượng Quan Thế Âm và cây si già xoãi dài uốn éo, nơi có tượng Phật trên lưng voi đá , đứng trên đó nhìn thấy hết mọi cảnh quan của Định Quán
(bãi đá có 2 ông voi to tướng mà mãi đến mấy mươi năm sau mình mới ... nhìn thấy, nếu bạn Chính không chỉ chắc khỏi biết luôn) .
Qua rồi những buổi leo trèo lên tảng đá dĩa, nơi thường được các bạn trai bẻ chuối giấu vào hốc, chờ chín lấy ra ăn ngồm ngoàm giống như đói lắm.
Qua rồi những tiết học nhạc, nữ công gia chánh mà mình rất ghét (trời phạt nên lớn lên nấu ăn dở tệ, nhạc thì đúng là đàn gãy tai trâu). Qua rồi cả những tiết văn mà mà mình rất thích, tiết đại số - cơn ác mộng của mình. Qua hết rồi.
Mình nhớ một câu học năm lớp 6, Tô Hoài tả con gà trống choai
"Và rồi ngày ngày lần qua, con gà trống trút được cái vẻ buồn hiu bữa nọ đi, có lẽ nó quên đàn quên mẹ, quên con gà em chết hôm mới qua. Quên tất cả rồi. Khi người ta lớn thì những kỷ niệm thời thơ ấu nhạt nhẽo dần dần. Con gà đang ở trong thời kỳ sắm sửa, thời kỳ ăn chơi của một thanh niên"
Vậy đó. Khi người ta lớn, người ta chỉ nghĩ tới tương lai. Còn khi người ta già, người ta lại nhớ về quá khứ.
Nhưng mà .... quá khứ chỉ là cái mùi, mùi thoang thoảng đủ cho ta nhớ nhung chớ chẳng thể nuôi sống nổi ta. Và ta trân trọng nó, trân trọng cái quá khứ vốn đã đi qua và không bao giờ trở lại.
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này . hãy có ước muốn cho thời gian trở lại........
Điều đó không bao giờ có, và ta phải chấp nhận.
Còn biết gì hơn - chỉ là trân trọng quá khứ thôi.
Mình nhớ câu hát của Trịnh Công Sơn:
Cuộc đời đó, có bao lâu? Mà hững hờ ?
Và mình cũng muốn nói với các bạn: CUỘC ĐỜI ĐÓ - CÓ BAO LÂU - MÀ HỮNG HỜ?
Leo Đá Ba Chồng
Cảm giác chênh vênh giữa những bậc cầu thang cao vút
gấp khúc theo triền đá, cảm giác không an toàn, hồi hộp vì trượt chân là
rơi xuống khe đá tưởng như cản trở lại chính là điểm thu hút các bạn
trẻ đến và khám phá Đá Ba Chồng.
Từ ngã ba Dầu Giây đi theo quốc lộ 20 hướng lên Đà Lạt
độ chừng 40km, du khách sẽ gặp một quần thể đá hùng vĩ mà nổi bật nhất
là Đá Ba Chồng, gồm 3 hòn đá nằm chồng lên nhau khá chông chênh ở độ cao
36m so với mặt đất. Hòn trên cùng nằm chìa ra ngoài phân nửa tưởng như
có thể đổ ụp xuống bất cứ lúc nào.
Đá Ba Chồng nằm chênh vênh bên đường cho cảm giác có thể đổ ập bất cứ lúc nào.
|
Cạnh Đá Ba Chồng là Núi Đá, người dân còn gọi là núi
Bạch Tượng vì có hình dáng giống như đôi voi đang phủ phục. Trên đỉnh
núi là tượng Phật Thích Ca cao hơn 20m. Dưới chân núi Bạch Tượng còn có
hang Bạch Hổ, tương truyền ngày xưa có một cặp hổ sống ở đó thường xuống
chùa nghe kinh. Đối diện Núi Đá, Hòn Dĩa như một cái dĩa nằm trên tảng
đá nhỏ cao hơn 43m so với mặt đất.
Núi Đá có hình dáng một cặp voi phục với bức tượng Phật Thích Ca trên đỉnh. |
Hòn đĩa. |
Hang bạch Hổ. |
Những bậc thang cao vút, gấp khúc theo triền đá tưởng như trở ngại lại chính là điểm thu hút du khách đến nơi đây. |
Tượng phật trên đỉnh Núi Đá. |
Toàn thể cụm núi nhìn từ trên đỉnh Núi Đá. |
Những ngôi nhà ẩn hiện trong màu xanh của cây, những dòng nước uốn lượn, thung lũng xanh mướt. |
Một số hình ảnh khác của cụm núi đá:
Chiếc cầu bắc ngang hai đỉnh Núi Đá.
|
Huỳnh Hằng
Ảnh: Văn Trần
Theo Bưu điện Việt Nam
Ngày bé, tụi con trai tụm năm tụm bảy, chơi bắn bi ve ở sân nhà, góc vườn... Chỉ cần 200 đồng là mua nhòe bi luôn, tha hồ đem khoe lũ bạn. Không những chơi bi, các chàng còn thi nhau làm bộ sưu tập các viên bi đẹp và độc nữa.


Bạn đã bao giờ chơi bi và thắc mắc tại sao người ta có thể nhét những cánh hoa bảy màu sặc sỡ và đẹp thế kia vào những viên bi trong suốt chưa? Một điều hết sức thú vị, những viên bi ve tròn vo này đã xuất hiện từ rất rất lâu đời. Viên bi cổ nhất được tìm thấy trong một ngôi mộ trẻ em tại Nagada, Ai Cập có niên đại khoảng 3.000 năm trước Công nguyên. Bảo tàng Anh cũng lưu giữ những viên bi được tìm thấy ở đảo Crete, Hy Lạp có niên đại từ 2.000 năm đến 1.700 năm trước Công nguyên. Còn thời La Mã cổ đại, đánh bi là trò chơi đã khá phổ biến, đặc biệt là trong lễ hội Saturnalia với tên gọi là "nuts". Những viên bi này chủ yếu được làm bằng đá và đất sét.
Tụi con trai say bắn bi như điếu đổ thì tụi con gái cũng có thú vui riêng, rủ nhau chơi chuyền bên hiên nhà. Đây là trò chơi dân gian đòi hỏi khéo léo lắm đấy nhé, chỉ cần một quả bóng (hoặc quả cam) và 10 que tre vót tròn là hội con gái có thể ngồi chơi cả chiều không chán. Cách chơi là tung bóng lên không trung - nhặt que - bắt bóng sau khi bóng nảy một nhịp xuống đất hoặc bắt bóng trước khi bóng chạm đất. Khoảng 10 lần là hết một bàn chuyền, đi liền mấy ván sau và tính điểm được thua theo ván. Ai không nhanh tay hay nhanh mắt để bắt được bóng và que cùng một lúc sẽ bị mất lượt. Vui nhất là trong khi chơi, các bạn còn đọc làu làu câu đồng dao "Cây mốt, cây mai, lá trai, lá hến, con nhện giăng tơ, quả mơ có hạt...".

Nhảy ngựa cũng là một trò chơi vui khiến các teen nhà mình ngày xưa "kết nổ đĩa" và cho đến tận bây giờ, trò chơi này vẫn lác đác được teen thế hệ mới duy trì và chơi nhiệt tình.

"Rồng rắn lên mây. Có cây lúc lắc. Có nhà điểm danh. Hỏi thăm thầy thuốc có nhà hay không...". Đọc đến đây, hẳn các anh chị 8x nhớ đến quay quắt một thời dầm nắng, nối đuôi nhau và cười phớ lớ chơi trò rồng rắn lên mây nhỉ. Đây là một trong những trò chơi dân gian bất hủ cùng với "chi chi chành chành", "nu na nu nống"... mà có lẽ không một bạn nào có thể quên được.

Thế còn món ăn gì khiến teen thế hệ trước bồ kết nhỉ. Những buổi trưa hè nắng nóng, chỉ cần nghe thấy tiếng bác bán kem dạo "Ai kem đậu xanh, kem cốm, sữa dừa nào", cùng với tiếng còi bíp bíp nữa là dù có đang làm gì, trẻ con cũng túa ra, vây quanh thùng xốp đòi mua kem. Kem que ngày ấy rẻ hều à, chỉ 200 đồng một chiếc thôi, có 1000 đồng là có thể khao kem "cả làng" rồi ý chứ! ^^

Món ăn ưa thích của các bạn gái hồi xưa còn có kẹo kéo nữa. Kẹo kéo là món ăn vặt giá cực rẻ, thường được bán rong nên được học sinh tụi mình rất ưa thích. Kẹo kéo rất dẻo, dễ kéo dài nhưng khi đã tạo thành thanh nhỏ thì lại trở nên giòn. Thậm chí, người bán hàng còn để nguyên nồi kẹo vừa nấu (kẹo mạch nha) cực kỳ mềm dẻo, dùng 2 chiếc đũa lấy kẹo rồi đưa cho người mua tự kéo nữa cơ.

Tuối thơ chúng mình ngày trước còn gắn với món sữa chua túi chỉ 500 đồng một gói được bày bán trước cổng trường ăn xả láng luôn. Sau đó, giá cả tăng cao, món ăn yêu thích này tăng lên 1.000 đồng, 1.500 đồng, rồi 2.000 đồng và hiện tại là 3.000 đồng nhé. Giờ hiếm lắm mới tìm được nơi bán sữa chua túi để mà gặm, mà nhấm nháp như ngày xưa, các ấy nhỉ.








Bài này lấy trên ION, đã cắt bớt
Viết cho chính mình
Trong suốt
cuộc đời, ta phải mở rất nhiều cánh cửa. Có những cánh cửa cứ ngỡ nó
dành cho mình, nhưng khi mở ra đi vào bên trong mới biết không phải,
đành khép lại.
Và cũng có những cánh cửa biết nó không phải của mình, mình không được phép mở, thế mà vẫn cố mở để rồi một ngày nào đó bật cả máu tim ra để cố gắng đóng lại, đau xót lắm..
Mỗi cánh cửa ta mở ra và khép lại là cả một phần đời của ta trong đó, chắt chiu từng chút, từng chút một để rồi một ngày nào đó hoang phí và cạn kiệt. Ta cũng đang vắt hết mình ra để rồi cạn kiệt..
Có những người ngỡ rằng đã rất hiểu mình, chợt một ngày nhận ra chẳng hiểu gì hết, đau nhói trong tim..
Có những thứ ngỡ đã thuộc của mình, bỗng một sáng thức dậy chợt nhận ra mình tay trắng, tan nát cõi lòng...
Và cũng có những thứ biết không thuộc về mình, nhưng vẫn thử chạm vào nó để rồi nuối tiếc và dằn vặt...
Có những điều, biết là tốt cho mình, nhưng con tim có lý lẽ riêng của nó, đành nhìn nó lặng thầm bước đi, cũng thấy đau cho mình và cho người lắm..
Cuộc đời là cho và nhận, bao giờ mình sẽ nhận đây??
Hôm nay, ta cảm thấy mình cô đơn quá, cô đơn ngay cả xung quanh mình vẫn nhộn nhịp...
Và cũng có những cánh cửa biết nó không phải của mình, mình không được phép mở, thế mà vẫn cố mở để rồi một ngày nào đó bật cả máu tim ra để cố gắng đóng lại, đau xót lắm..
Mỗi cánh cửa ta mở ra và khép lại là cả một phần đời của ta trong đó, chắt chiu từng chút, từng chút một để rồi một ngày nào đó hoang phí và cạn kiệt. Ta cũng đang vắt hết mình ra để rồi cạn kiệt..
Có những người ngỡ rằng đã rất hiểu mình, chợt một ngày nhận ra chẳng hiểu gì hết, đau nhói trong tim..
Có những thứ ngỡ đã thuộc của mình, bỗng một sáng thức dậy chợt nhận ra mình tay trắng, tan nát cõi lòng...
Và cũng có những thứ biết không thuộc về mình, nhưng vẫn thử chạm vào nó để rồi nuối tiếc và dằn vặt...
Có những điều, biết là tốt cho mình, nhưng con tim có lý lẽ riêng của nó, đành nhìn nó lặng thầm bước đi, cũng thấy đau cho mình và cho người lắm..
Cuộc đời là cho và nhận, bao giờ mình sẽ nhận đây??
Hôm nay, ta cảm thấy mình cô đơn quá, cô đơn ngay cả xung quanh mình vẫn nhộn nhịp...
VÀ NHỮNG ĐIỀU CẦN NHỚ TRONG ĐỜI
1.
Khi gặp được người mà bạn thật sự yêu thương: Hãy nỗ lực giành lấy cơ
hội trở thành một nửa của người ấy bởi vì nếu người ấy ra đi, tất cả sẽ
không còn kịp nữa.
2. Khi gặp một người bạn có thể tin tưởng được: Cần giữ quan hệ tốt với người đó vì trong cuộc đời mỗi người, gặp được tri kỷ không phải là điều dễ.
3. Khi gặp người đã từng giúp đỡ bạn: Nhớ tỏ thái độ cảm kích đối với người ấy vì họ đã mang lại sự thay đổi trong cuộc đời bạn.
4. Gặp người đã từng yêu bạn: Nên nở nụ cười cảm kích với họ vì đã giúp bạn hiểu thêm về tình yêu.
5. Gặp người từng ghét cay ghét đắng bạn: Nên cười xã giao với họ vì họ làm bạn trở nên kiên cường hơn.
6. Gặp người đã từng phản bội bạn: Nên nói chuyện với họ vì nếu như không phải họ, ngày hôm nay bạn sẽ không hiểu biết gì về thế giới này.
7. Gặp người bạn đã từng yêu: Nên chúc phúc cho họ, bởi vì khi yêu, bạn chẳng đã từng mong muốn họ vui vẻ hạnh phúc đó sao?
8. Gặp người đi qua vội vàng cuộc đời bạn: Cần cảm ơn họ đã đi qua cuộc đời này của bạn, bởi vì họ là một bộ phận sắc màu trong cuộc sống phong phú và đa dạng của bạn.
9. Gặp người đã từng hiểu lầm bạn: Hãy nhân thể giải quyết sự ngộ nhận, bởi vì bạn có thể chỉ có một cơ hội này để giải thích mà thôi.
10. Và hãy cảm ơn một nửa của bạn hiện nay bởi vì người ấy đã yêu bạn, vì bạn và người ấy đang hạnh phúc.
2. Khi gặp một người bạn có thể tin tưởng được: Cần giữ quan hệ tốt với người đó vì trong cuộc đời mỗi người, gặp được tri kỷ không phải là điều dễ.
3. Khi gặp người đã từng giúp đỡ bạn: Nhớ tỏ thái độ cảm kích đối với người ấy vì họ đã mang lại sự thay đổi trong cuộc đời bạn.
4. Gặp người đã từng yêu bạn: Nên nở nụ cười cảm kích với họ vì đã giúp bạn hiểu thêm về tình yêu.
5. Gặp người từng ghét cay ghét đắng bạn: Nên cười xã giao với họ vì họ làm bạn trở nên kiên cường hơn.
6. Gặp người đã từng phản bội bạn: Nên nói chuyện với họ vì nếu như không phải họ, ngày hôm nay bạn sẽ không hiểu biết gì về thế giới này.
7. Gặp người bạn đã từng yêu: Nên chúc phúc cho họ, bởi vì khi yêu, bạn chẳng đã từng mong muốn họ vui vẻ hạnh phúc đó sao?
8. Gặp người đi qua vội vàng cuộc đời bạn: Cần cảm ơn họ đã đi qua cuộc đời này của bạn, bởi vì họ là một bộ phận sắc màu trong cuộc sống phong phú và đa dạng của bạn.
9. Gặp người đã từng hiểu lầm bạn: Hãy nhân thể giải quyết sự ngộ nhận, bởi vì bạn có thể chỉ có một cơ hội này để giải thích mà thôi.
10. Và hãy cảm ơn một nửa của bạn hiện nay bởi vì người ấy đã yêu bạn, vì bạn và người ấy đang hạnh phúc.
Có ba thứ trong đời không bao giờ nên tiếc nuối: Một tình yêu đã ra đi; một người bạn không xứng đáng và ngày hôm qua.
Bởi vì đó là những điều đã không còn có thực, không còn có ý nghĩa và không còn tồn tại trong ngày hôm nay và ngày mai của ta. Vì thế, là những điều không nên làm vướng bận lòng ta, không nên làm u sầu trái tim ta và làm rơi nước mắt ta thêm nữa.
Một sớm mai kia thức dậy, bạn có thể sẽ thấy người bạn yêu không còn là người đàn ông/đàn bà bạn đã yêu nữa. Bạn sẽ buồn vì họ? Sẽ đau vì không thể yêu người đó nữa? Sẽ tiếc nuối tình yêu đã có? Nhưng, hãy nghĩ: Khi bạn yêu họ, họ là người bạn yêu, với những gì bạn yêu. Khi họ không còn như thế nữa, hoặc khi bạn nhận ra họ chưa bao giờ như bạn nghĩ, cũng đừng cảm thấy đau buồn hay nuối tiếc. Bởi vì tình yêu đó, trước giây phút đổi thay đó đã là một tình yêu trọn vẹn, người yêu đó trước giây phút nhận ra đó đã là một người yêu trọn vẹn. Chỉ có điều, đó là một tình yêu đã qua, một người yêu đã ra đi. Và nên để gió cuốn bay đi...
Một người bạn không xứng đáng với những gì ta dành cho họ càng không bao giờ nên hối tiếc, cho dù có thể là một nỗi buồn trong thoáng chốc. Buồn không phải vì ta đã dành cho họ nhiều yêu thương mà họ không xứng đáng được nhận, cho đi là không bao giờ nên hối tiếc. Mà buồn vì cuộc sống không nên như thế, con người không nên như thế, vậy thôi. Dù sao, cũng nên sống hết mình, yêu thương hết mình. Đâu đó trong cuộc đời vẫn là những vòng tay rộng mở, còn những cái quay mặt đã ở sau lưng...
Và ngày hôm qua. Ngày hôm qua luôn là một cái bóng rất lớn, đôi khi là quá lớn lên hiện tại. Cho dù là cái bóng của hạnh phúc hay bất hạnh. Có những người không bao giờ thoát nổi ra khỏi cái bóng đó để bước đi về phía ngày mai. Nhưng bạn biết không, chỉ những người không nhìn thấy bóng mình vì bận rộn ngẩng cao đầu bước, mới không luẩn quẩn ở cái bóng của mình mãi. Ngày hôm qua chỉ là một cái bóng. Mà chúng ta thì cần điều gì đó rõ rệt, mang dáng dấp, hơi thở, sự sống. Đừng đuổi theo cái bóng đó, bạn nhé. Nó cũng giống như ngồi thở than vọng tưởng những cánh bướm mùa trăng tròn thuở xưa. Hãy cứ thương nhớ nhưng đừng bao giờ tiếc ngày hôm qua. Ngày hôm qua đã qua rồi...
Đôi khi, đúng hơn là rất nhiều khi tôi cũng thấy buồn. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ cho phép mình nuối tiếc. Tôi tin, rất tin cuộc sống cần dựa trên những nỗ lực không mệt mỏi để vươn lên, để cho đi và để biết trân trọng hiện tại, hướng tới ngày mai. Những gì đã cho đi là những điều quý giá. Những hạnh phúc đã mang đến cho người là những món quà tự tặng mình. Những yêu thương đã trao là những yêu thương được nhận. Ngay cả những nỗi buồn cũng là một trải nghiệm ý nghĩa. Những cho nhận ấy ngày hôm nay và ngày mai nhìn lại ta mới có thể thấy hết giá trị của đời mình.
Những người luôn bận lòng với những đố kị, day dứt với những đau khổ, trẫm mình trong nước mắt, giam mình trong những ám ảnh về quá khứ và dằn vặt mình với những đòi hỏi yêu thương là những người không bao giờ có thể hạnh phúc, không bao giờ biết giá trị đích thực của cuộc sống.
Một sớm mai kia khi tất cả sẽ thành hư vô trong đời, tôi mong bạn sẽ mỉm cười. Vì mình đã sống những ngày trọn vẹn.
Bởi vì đó là những điều đã không còn có thực, không còn có ý nghĩa và không còn tồn tại trong ngày hôm nay và ngày mai của ta. Vì thế, là những điều không nên làm vướng bận lòng ta, không nên làm u sầu trái tim ta và làm rơi nước mắt ta thêm nữa.
Một sớm mai kia thức dậy, bạn có thể sẽ thấy người bạn yêu không còn là người đàn ông/đàn bà bạn đã yêu nữa. Bạn sẽ buồn vì họ? Sẽ đau vì không thể yêu người đó nữa? Sẽ tiếc nuối tình yêu đã có? Nhưng, hãy nghĩ: Khi bạn yêu họ, họ là người bạn yêu, với những gì bạn yêu. Khi họ không còn như thế nữa, hoặc khi bạn nhận ra họ chưa bao giờ như bạn nghĩ, cũng đừng cảm thấy đau buồn hay nuối tiếc. Bởi vì tình yêu đó, trước giây phút đổi thay đó đã là một tình yêu trọn vẹn, người yêu đó trước giây phút nhận ra đó đã là một người yêu trọn vẹn. Chỉ có điều, đó là một tình yêu đã qua, một người yêu đã ra đi. Và nên để gió cuốn bay đi...
Một người bạn không xứng đáng với những gì ta dành cho họ càng không bao giờ nên hối tiếc, cho dù có thể là một nỗi buồn trong thoáng chốc. Buồn không phải vì ta đã dành cho họ nhiều yêu thương mà họ không xứng đáng được nhận, cho đi là không bao giờ nên hối tiếc. Mà buồn vì cuộc sống không nên như thế, con người không nên như thế, vậy thôi. Dù sao, cũng nên sống hết mình, yêu thương hết mình. Đâu đó trong cuộc đời vẫn là những vòng tay rộng mở, còn những cái quay mặt đã ở sau lưng...
Và ngày hôm qua. Ngày hôm qua luôn là một cái bóng rất lớn, đôi khi là quá lớn lên hiện tại. Cho dù là cái bóng của hạnh phúc hay bất hạnh. Có những người không bao giờ thoát nổi ra khỏi cái bóng đó để bước đi về phía ngày mai. Nhưng bạn biết không, chỉ những người không nhìn thấy bóng mình vì bận rộn ngẩng cao đầu bước, mới không luẩn quẩn ở cái bóng của mình mãi. Ngày hôm qua chỉ là một cái bóng. Mà chúng ta thì cần điều gì đó rõ rệt, mang dáng dấp, hơi thở, sự sống. Đừng đuổi theo cái bóng đó, bạn nhé. Nó cũng giống như ngồi thở than vọng tưởng những cánh bướm mùa trăng tròn thuở xưa. Hãy cứ thương nhớ nhưng đừng bao giờ tiếc ngày hôm qua. Ngày hôm qua đã qua rồi...
Đôi khi, đúng hơn là rất nhiều khi tôi cũng thấy buồn. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ cho phép mình nuối tiếc. Tôi tin, rất tin cuộc sống cần dựa trên những nỗ lực không mệt mỏi để vươn lên, để cho đi và để biết trân trọng hiện tại, hướng tới ngày mai. Những gì đã cho đi là những điều quý giá. Những hạnh phúc đã mang đến cho người là những món quà tự tặng mình. Những yêu thương đã trao là những yêu thương được nhận. Ngay cả những nỗi buồn cũng là một trải nghiệm ý nghĩa. Những cho nhận ấy ngày hôm nay và ngày mai nhìn lại ta mới có thể thấy hết giá trị của đời mình.
Những người luôn bận lòng với những đố kị, day dứt với những đau khổ, trẫm mình trong nước mắt, giam mình trong những ám ảnh về quá khứ và dằn vặt mình với những đòi hỏi yêu thương là những người không bao giờ có thể hạnh phúc, không bao giờ biết giá trị đích thực của cuộc sống.
Một sớm mai kia khi tất cả sẽ thành hư vô trong đời, tôi mong bạn sẽ mỉm cười. Vì mình đã sống những ngày trọn vẹn.
Nếu tôi biết rằng...
(Bài trích từ w.w.w songdep/xitrum.net)
Nếu
tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bạn ngủ say, tôi sẽ giữ
bạn thật chặt và nguyện cầu Thượng Đế giữ gìn tâm hồn bạn.
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi thấy bạn bước ra ngoài, tôi sẽ ôm chặt lấy bạn, hôn bạn thật kêu và gọi bạn quay về.
Nếu tôi biết đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy tên bạn được xướng lên trong lời ca tụng – chúc mừng, tôi sẽ lưu lại từng lời nói, hành động của bạn trong những cuộn băng video và sẽ xem đi xem lại chúng nhiều ngày.
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng để tôi có thể dành một hoặc hai phút còn sót lại, tôi sẽ dừng lại và nói “Mình yêu thương, quý bạn lắm!”, dù bạn ra vẻ bạn dư biết điều đó.
Ngày mai sẽ tạo nên sự quên lãng, đó là một điều chắc chắn; và chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai để làm đúng mọi việc.
Có nhiều cách để nói lời yêu thương và nhiều cơ hội để chứng tỏ rằng chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc.
Chỉ trong trường hợp tôi trở nên lầm lẫn và ngày hôm nay là tất cả những gì tôi có, tôi sẽ nói rằng tôi yêu thương, quý mến bạn đến dường nào.
Tôi hy vọng sẽ không bao giờ quên rằng ngày mai đã được hứa dành cho một người và ngày hôm nay có thể là lần cuối cùng bạn có cơ hội được ôm người bạn yêu thương thật chặt vào lòng.
Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong hôm nay? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những phút giây hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm hay một nụ hôn và rằng bạn đã quá bận rộn để tặng ban những gì có thể giúp ước mơ của một người thành sự thật.
Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào và rằng sẽ luôn giữ hình ảnh thân yêu của họ.
Hãy dành thời gian để nói “Mình xin lỗi!”, “Tha thứ cho mình nhé!”, “Cảm ơn”, hay “Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi!”. Và nếu ngày mai không bao giờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nói những lời trên.
Hãy biết xin lỗi và bắt đầu lại và nói với những người thương yêu bạn rằng bạn cũng yêu thương họ rất nhiều!
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi thấy bạn bước ra ngoài, tôi sẽ ôm chặt lấy bạn, hôn bạn thật kêu và gọi bạn quay về.
Nếu tôi biết đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy tên bạn được xướng lên trong lời ca tụng – chúc mừng, tôi sẽ lưu lại từng lời nói, hành động của bạn trong những cuộn băng video và sẽ xem đi xem lại chúng nhiều ngày.
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng để tôi có thể dành một hoặc hai phút còn sót lại, tôi sẽ dừng lại và nói “Mình yêu thương, quý bạn lắm!”, dù bạn ra vẻ bạn dư biết điều đó.
Ngày mai sẽ tạo nên sự quên lãng, đó là một điều chắc chắn; và chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai để làm đúng mọi việc.
Có nhiều cách để nói lời yêu thương và nhiều cơ hội để chứng tỏ rằng chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc.
Chỉ trong trường hợp tôi trở nên lầm lẫn và ngày hôm nay là tất cả những gì tôi có, tôi sẽ nói rằng tôi yêu thương, quý mến bạn đến dường nào.
Tôi hy vọng sẽ không bao giờ quên rằng ngày mai đã được hứa dành cho một người và ngày hôm nay có thể là lần cuối cùng bạn có cơ hội được ôm người bạn yêu thương thật chặt vào lòng.
Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong hôm nay? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những phút giây hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm hay một nụ hôn và rằng bạn đã quá bận rộn để tặng ban những gì có thể giúp ước mơ của một người thành sự thật.
Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào và rằng sẽ luôn giữ hình ảnh thân yêu của họ.
Hãy dành thời gian để nói “Mình xin lỗi!”, “Tha thứ cho mình nhé!”, “Cảm ơn”, hay “Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi!”. Và nếu ngày mai không bao giờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nói những lời trên.
Hãy biết xin lỗi và bắt đầu lại và nói với những người thương yêu bạn rằng bạn cũng yêu thương họ rất nhiều!
ĐỪNG ĐỂ ĐẾN KHI QUÁ MUỘN
Kẻ đàng hoàng và tình yêu mù quáng
Đăng ngày: 10:56 10-09-2011
Những khi rỗi, cầm tờ báo trên tay, tôi thường xem các mục giải đáp tâm tình, nhỏ to tâm sự, gỡ rối tơ lòng… do các chuyên gia tâm lý và tình yêu phụ trách, hòng bù đắp cho những lỗ hổng kiến thức khổng lồ của mình về lĩnh vực này. Tôi nhận thấy rằng mỗi chuyên gia đều có một giọng riêng, nhưng khi bàn về tình yêu, đặc biệt là mối tình đầu của các cô cậu mới lớn, những kẻ sắp sửa yêu, thì chung quy họ đều có một nhận định gần như nhau, có vẻ như muốn khuyến cáo những kẻ này hãy liệu hồn, “Hãy yêu một cách sáng suốt, chớ nên mù quáng trong tình yêu!”.
Vâng, hãy liệu hồn, chớ nên yêu mù quáng. Đúng rồi! Và cũng đừng vì mù quáng mà yêu. Lại đúng quá xá! Và cũng vì nó đúng chóc như vậy nên nghe hoài tôi có cảm giác như là mình đang nghe, hay đọc, một trong những câu khẩu hiệu kiểu như: “Dù gái hay trai chỉ hai là đủ.”, hay “Hãy trả tiền shopping cho nàng, vì đó là nghĩa vụ của đàn ông” vậy.
Ừ,
ai mà chẳng biết yêu mù quáng là khổ, là sẽ gặp đủ kiểu và đủ cỡ tai
ương. Từ xa xưa như: chàng Samson yêu nàng Dalila trong Kinh Thánh, cho
đến Lữ Bố yêu Điêu Thuyền trong Tam Quốc Chí, cho đến tổng thống Clinton
và nàng Monica thời hiện đại, cho đến những kẻ bình thường quanh ta…
đều cho thấy những kết quả ghê rợn: không tán gia bại sản thì cũng nước
mất nhà tan, hay bèo lắm cũng đi tong cái ngàn vàng.
Rồi một ngày nọ, tôi
đọc được một câu danh ngôn được đóng khung trang trọng trên một tạp
chí: “Cách duy nhất để hoàn thiện nhân cách là yêu một cách mù quáng”.
Rồi trong đêm Noel tôi lại nghe một người bạn lớn tuổi có tiếng uyên
thâm giảng rằng: “Thượng đế yêu con người một cách mù quáng, nhưng con
người yêu nhau một cách thông minh.” Chưa hết, trong một truyện ngắn của
nhà văn Marquez tôi lại vớ thêm một câu: “Tiếng sét ái tình, nghĩa là
yêu ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, không đắn đo, không suy nghĩ, mới
là yêu thật.” Đến đây thì tôi thật sự hoang mang, hoang mang quá, tôi
hoàn toàn mất phương hướng, vì lâu nay tôi cũng đang yêu một cách rất
thông minh. Thế này là thế nào đây? Rồi tôi lại đọc một câu được trích
từ cuốn sách best-seller nổi danh thế giới, Những điều bí mật của con
tim (Secrets Of Heart) của một chuyên gia tâm lý người Mỹ, ông viết
rằng: “Chỉ có những người mẹ yêu con một cách mù quáng mới có thể lên
tới đỉnh cao nhất của tình mẫu tử”, câu này làm tôi nhớ đến mẹ tôi.
Ngày
ấy tôi lên mười. Mẹ tôi là người rất tốt, bà hiền lành và nhã nhặn với
tất cả mọi người. Nhưng một hôm nọ, khi chơi với chúng bạn láng giềng,
tôi bị một thằng bé kia ném viên đá trúng vào đầu, máu chảy ròng ròng,
hai tay ôm đầu máu chạy về nhà. Lúc ấy, mẹ tôi kinh hoàng, bà cuống
cuồng băng bó vết thương cho con. Sau khi tôi tạm ổn, bà nắm tay tôi lôi
đến nhà đối thủ, gọi cha mẹ nó ra và hét lên: “Thằng con tôi đàng
hoàng, hiền lành cả xóm này đều biết, vậy mà con của ông bà tính giết nó
như thế này đây. Ông bà ra mà xem này. Ông bà có biết dạy con là gì
không? Không dạy nó là khi lớn lên có ngày nó giết người đấy!”. Thật ra,
chỉ có mẹ tôi là biết tôi đàng hoàng và ngoan hiền thôi, còn cả xóm đều
biết tôi là chúa đảng trong những trò phá xóm phá làng, trèo cây chọc
chó…, thằng kia chỉ là một trong những đệ tử của tôi thôi. Chẳng may,
hôm ấy đệ tử phản thùng ném đá trúng vào đầu sư phụ!
Khi còn bé, chữ tôi
rất xấu (tuy rằng có đỡ hơn bây giờ, tôi mổ cò bàn phím máy tính bằng
hai ngón và chẳng mấy khi viết bằng bút). Bố mẹ tôi là nhà giáo, ông bà
rất lấy làm khổ tâm về điều này. Bố tôi bắt tôi tập viết mỗi ngày bốn
trang giấy. Có hôm, tôi không làm xong bổn phận, đến bữa cơm ông phạt
tôi ăn cơm lạt. Nghĩa là chỉ ăn cơm không thôi, không có đồ ăn, và phải
quay mặt vào tường bưng tô cơm mà ăn để sám hối về sự lười biếng của
mình. Tôi vừa thút thít vừa cố nuốt muỗng cơm đầu tiên nhạt thếch. Đến
muỗng thứ hai, thì, ô cái gì thế này? Dưới mặt tô cơm trắng là cả một
“kho tàng”. Nào thịt kho, nào tôm rim, nào đậu hũ, được chôn giấu và
“ngụy trang” cẩn thận. Tôi ngưng khóc, lấm lét vừa ăn vừa thủ tiêu tang
vật. Chắc các bạn biết kẻ nào là thủ phạm của hành vi mờ ám, thông đồng
với tội phạm này rồi. Quả là mẹ tôi yêu tôi, một tình mẫu tử mù quáng.
Người đàn bà yêu tôi mù quáng ấy
bây giờ không còn nữa. Từ khi lớn lên, khi những người đàn bà khác yêu
tôi, họ đều yêu một cách rất sáng suốt và thông minh. Nhưng yêu sáng
suốt và thông minh là yêu như thế nào? Tôi đoán mò là họ cũng giống tôi,
cũng cấm ngặt mình không được yêu và định nghĩa tình yêu theo kiểu nhạc
sĩ Trịnh Công Sơn: “Tình yêu như trái phá con tim mù lòa…” (lòa cũng
gần với quáng, phải không nào?), mà phải yêu tỉnh táo, yêu sáng suốt,
yêu với con tim được bỏ trong ngăn đá tủ lạnh, yêu với cái đầu cũng
chườm nước đá lạnh không kém, lạnh như đôi mắt gườm gườm của võ sĩ quyền
anh chuyên nghiệp bước vào trận đấu tranh giải vô địch. Nghĩa là phải
thăm dò đối phương thật kĩ: Cửa nhà thân thế ra sao? Vợ (chồng) con gì
chưa? Li dị mấy lần? Thiệt lòng hay ba xạo? Công ăn việc làm ra sao? Coi
chừng hắn có phải là một trong bọn thi sĩ đang mơ theo giăng và vơ vẩn
cùng mây hay không? Thu nhập bao nhiêu? Có hi vọng được chia gia tài hay
đã khai phá sản? …vân vân…
Phải truy hỏi rạch ròi, chứ đừng mơ mòng
ngớ ngẩn rồi băn khoăn kiểu như “Nơi em về ngày vui không em? Nơi em về
trời xanh không em?…”(*) mà khốn. Và cương quyết không để
lòng mình thổn thức vì những lời đường mật để rồi thương nhớ, để rồi đợi
chờ, để rồi làm thơ, để rồi đem thơ về ghép nhạc… thành khúc tình ca,
mà mang ra đứng dưới hiên nhà nàng hát, cho dế nó nghe.
Rồi theo năm tháng, tôi cũng hiểu
ra rằng chẳng có mối tình nào cho không biếu không cả. Sau cùng, nàng
của tôi cũng ra điều kiện, chỉ một điều kiện thôi: “Em chỉ yêu mình anh
thôi, nếu anh là người đàng hoàng”. Giời ạ, vụ này thì quá kẹt. Giá mà
nàng đòi xe hơi, nhà lầu thì tôi sẽ nhịn ăn xôi và uống cà phê sáng để
mua vé số, bởi niềm hi vọng dù có mong manh thì cũng là một niềm hi
vọng. Giá mà mẹ tôi còn tại thế thì tôi đã có một người sẵn sàng đứng ra
bảo lãnh cho cái sự đàng hoàng của tôi, tiếc thay! Nhìn lại đời mình,
những khi mà tôi đàng hoàng thì chỉ có mình mẹ tôi chứng kiến mà thôi,
nay bà đã qua đời thì lấy ai làm chứng bây giờ?
Tôi đành nhắm mắt đưa chân theo lời thơ trong sách cũ vậy, “Thôi cứ để mặc con người yêu nhau với những kiểu cách của họ. Đêm xuống rồi, tôi hối hả băng mình theo tiếng em gọi…” (**) để làm người đàng hoàng.
tác giả :Nam Đan
KHÔNG ĐỀ 1
Người đàn bà nuốt ngụm cafe. Không biết đắng Phố về đêm đôi mắt ngấn niềm đauNgười đàn bà im lặng thật lâu chỉ để kềm lòng không bật thành tiếng nấc Cái va chạm cuối cùng mới vừa đây thôi
Rất thật
Buông...
Rất thật
Buông...
Người đàn bà nuốt ngụm cafe
Ngước mặt nhìn muôn vạn ánh đèn màu chỉ cố để ngăn cảm xúc
Ngước mặt nhìn muôn vạn ánh đèn màu chỉ cố để ngăn cảm xúc
nhưng thật sự là nước mắt đã tuôn
Chị góp nhặt những câu chuyện không đầu đuôi về cái thời con gái
Rằng đâu đó tít tận chân trời xa ngái
Vẫn có một người mang hình bóng chị ra đi
Dẫu cuộc sống người kia đã chẳng còn rảnh rang gì...
Người đàn bà chắp vá niềm vui còn sót lại nơi tận cùng ký ức
Giả như ai đó chia tay
………………………………..
Chị góp nhặt những câu chuyện không đầu đuôi về cái thời con gái
Rằng đâu đó tít tận chân trời xa ngái
Vẫn có một người mang hình bóng chị ra đi
Dẫu cuộc sống người kia đã chẳng còn rảnh rang gì...
Người đàn bà chắp vá niềm vui còn sót lại nơi tận cùng ký ức
Giả như ai đó chia tay
………………………………..
Chị khẽ nhếch môi cười nụ cười nhạt thếch
Tỉ như ai đó hệt như mình ..
Và tình yêu người ta dành cho ai đó có hệt vậy không?
Người đàn bà uống cạn những giọt cafe cuối cùng
Nỗi lòng nhẹ tênh
Chị cố lồng ghép niềm vui bằng muôn vàn mảnh vỡ
Chẳng bao giờ khớp
Cái va chạm cuối cùng biến người đàn bà sắc sảo hóa ra ngờ nghệch
Chỉ có điều nhỏ nhặt nhất chị vờ quên không nhắc đến
Dưới phố khuya đông người
Ly cafe tan trôi
Tỉ như ai đó hệt như mình ..
Và tình yêu người ta dành cho ai đó có hệt vậy không?
Người đàn bà uống cạn những giọt cafe cuối cùng
Nỗi lòng nhẹ tênh
Chị cố lồng ghép niềm vui bằng muôn vàn mảnh vỡ
Chẳng bao giờ khớp
Cái va chạm cuối cùng biến người đàn bà sắc sảo hóa ra ngờ nghệch
Chỉ có điều nhỏ nhặt nhất chị vờ quên không nhắc đến
Dưới phố khuya đông người
Ly cafe tan trôi
KHÔNG ĐỀ 2.
Không ai dạy chúng ta khi yêu đừng nên hi vọng
Không ai bắt phải chọn ai đó để đi chung một đời sống
Mà cuộc đời thì lên xuống, xuống lên
Ta đã từng dạy mình cách gọi tên
Một nỗi buồn hay vài điều phụ rẫy
Nó cũng giống như cách người ta im lặng để phủ nhận những ngôn từ được cho là lời nói
Không cần thiết để thốt với nhau
Có ai dạy chúng ta cách khi ngừng yêu thì nên cho người còn lại biết chưa?
Và nếu chưa được học liệu có cách nào để biết?
Giống như việc làm sao để ấm cúng trước một ngày gió lộng
Khi vòng tay mình không đủ để tự ôm
Làm gì có ai dạy mình cách tự đứng lên sau một vết thương
Cũng sẽ không ai ban cho mình niềm tin vào những điều đã mất
Cuộc sống dạy cho ta những điều rất thật
Mà thông thường phải trả giá cao và học toàn mấy điều trật lất
Thiệt không ra làm sao!
Và người ta lại hỏi nhau
Vậy hóa ra, để đi đến tận cùng của sự yêu thương
Buộc lòng phải đi ngang con đường nước mắt
Hình như không có con đường nào đi tắt
Nếu có, thiên hạ rủ nhau cả rồi, đau khổ có còn đâu?
Tự thở dài…
Thôi thì rất khó cho ai đó dạy mình cách chà đạp và khinh bỉ nỗi đau
Nên có lẽ tốt hơn nên thương mình trước nhất
Đến khi nào ai đó chia bớt yêu thương và nâng niu tâm hồn ta như báu vật
Và ta thì nghẹn ngào đến ứa trào nước mắt
Đủ rồi để biết, yêu thương nào cũng vất vả như nhau
Thiệt là rỗng khi nói một tiếng cám ơn
Cám ơn vì đã được học cách yêu thương bằng tâm tưởng
Hãy cứ yêu đi cho đau thương chỉ còn là hạt cát
Rồi tan biến trong kiếp người rẻ mạt
Chỉ còn lại chúng mình
Không ai bắt phải chọn ai đó để đi chung một đời sống
Mà cuộc đời thì lên xuống, xuống lên
Ta đã từng dạy mình cách gọi tên
Một nỗi buồn hay vài điều phụ rẫy
Nó cũng giống như cách người ta im lặng để phủ nhận những ngôn từ được cho là lời nói
Không cần thiết để thốt với nhau
Có ai dạy chúng ta cách khi ngừng yêu thì nên cho người còn lại biết chưa?
Và nếu chưa được học liệu có cách nào để biết?
Giống như việc làm sao để ấm cúng trước một ngày gió lộng
Khi vòng tay mình không đủ để tự ôm
Làm gì có ai dạy mình cách tự đứng lên sau một vết thương
Cũng sẽ không ai ban cho mình niềm tin vào những điều đã mất
Cuộc sống dạy cho ta những điều rất thật
Mà thông thường phải trả giá cao và học toàn mấy điều trật lất
Thiệt không ra làm sao!
Và người ta lại hỏi nhau
Vậy hóa ra, để đi đến tận cùng của sự yêu thương
Buộc lòng phải đi ngang con đường nước mắt
Hình như không có con đường nào đi tắt
Nếu có, thiên hạ rủ nhau cả rồi, đau khổ có còn đâu?
Tự thở dài…
Thôi thì rất khó cho ai đó dạy mình cách chà đạp và khinh bỉ nỗi đau
Nên có lẽ tốt hơn nên thương mình trước nhất
Đến khi nào ai đó chia bớt yêu thương và nâng niu tâm hồn ta như báu vật
Và ta thì nghẹn ngào đến ứa trào nước mắt
Đủ rồi để biết, yêu thương nào cũng vất vả như nhau
Thiệt là rỗng khi nói một tiếng cám ơn
Cám ơn vì đã được học cách yêu thương bằng tâm tưởng
Hãy cứ yêu đi cho đau thương chỉ còn là hạt cát
Rồi tan biến trong kiếp người rẻ mạt
Chỉ còn lại chúng mình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét